Lãnh đạo huyện cũng coi như là một người tương đối phúc hậu.
Từ việc hắn nguyện ý tự tới đây xem xét tình huống là có thể nhìn ra được.
Nhưng bề ngoài Diệp Bạch Xuyên quá ưu tú, hắn cũng không thể tránh khỏi bị lóe mắt.
Hắn cầm cuốn sổ bìa đen và bút máy mạ vàng của mình nhìn hai vị giáo viên trẻ tuổi, ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
Ý tứ thực rõ ràng.
Tôi có lý do đàng hoàng để hoài nghi mấy người.
Anh mắt hoài nghi kia của lãnh đạo huyện quá mức trực tiếp, hai vị huấn luyện viên tuổi trẻ khí thịnh suýt nữa đứng không vững.
Hai người bọn họ vốn dĩ chính là cán bộ mới của hạng mục giúp đỡ người nghèo, kinh nghiệm hữu hạn.
Người trẻ tuổi đều có tâm theo đuổi sự hoàn mỹ, đương nhiên là hy vọng lần đầu tiên mình giúp đỡ người nghèo đạt thành tích không thể bắt bẻ, trong lòng vốn còn khẩn trương, ngay ngày đầu tiên đã bị Diệp Bạch Xuyên quấy rầy tâm thái.
Nói thật, tiến độ học tập của ban sáng tụt hậu có quan hệ trọng đại với phương thức dạy học của bọn họ.
Nhóm hán tử trong thôn trình độ văn hóa kỳ thật đều không khác biệt lắm.
Diệp Bạch Xuyên nghe không hiểu, cũng có một bộ phận rất lớn những người khác cũng nghe không hiểu.
Nhưng nhóm hán tử nhà nông có nhiều tinh thần chịu khổ nhọc.
Ở trên lớp có không hiểu rõ, mọi người liền lén lút thương lượng, mất ăn mất ngủ tham thảo học tập.
Lại thêm hai giáo viên trẻ tuổi cũng không có kinh nghiệm, không nỗ lực trả lời được chính xác vấn đề các hương thân bọn họ không hiểu, trước nay cũng khinh thường với khích lệ.
Mấy vấn đề này cũng không phải vấn đề gì khó khăn, trả lời chính xác là đương nhiên, trả lời không ra không phải bởi vì quá khó, mà là bởi vì bọn họ lén lười biếng.
Khích lệ không nhiều, khiển trách lại không ít.
Học viên ban sáng cảm thấy không thú vị, không nhiệt tình học tập.
Nhiệt tình học tập không thể tăng lên thì tiến độ học tập nhanh thế nào được?
Nhưng đạo lý này, các giáo viên tuổi trẻ khí thịnh còn chưa hiểu rõ.
Bọn họ cũng chỉ phiến diện cho rằng tiến độ học tập lớp mình không theo kịp đại bộ phận các lớp hoàn toàn là do Diệp Bạch Xuyên sai.
Cũng không thể nói hai người bọn họ là người xấu, chỉ có thể nói vị trí không giống nhau, cái nhìn và thái độ đối với một sự kiện cũng không giống nhau thôi.
Đàn ông luôn lỗ mãng, xúc động hơn phụ nữ một chút, huống chi là ở trước mặt người mình thích.
Thấy ánh mắt lãnh đạo huyện hoài nghi càng ngày càng rõ ràng, thầy giáo nổi giận đi ra phía trước, quyết định chứng minh cho đồng chí lãnh đạo lời bọn họ nói không phải là giả:
"Đồng chí Diệp Bạch Xuyên, chúng ta ôn tập nội dung học ngày hôm qua một chút."
"Mùa hè thường thấy lợn bị bệnh viêm dạ dày và tả, phải trị như thế nào?"
Làm sao mà biết được phải không?
Thầy giáo rất tự tin với vấn đề này.
Hắn khiêu khích nhìn Diệp Bạch Xuyên.
Ánh mắt toàn bộ nhóm học viên trong phòng học lập tức đều tập trung trên hai người.
Không khí giương cung bạt kiếm giữa hai bên quá rõ ràng.
Dù là biết rõ "Diệp Bạch Xuyên đã nắm giữ chặt chẽ những tri thức đó", nhóm học viên cũng không tự chủ được đổ mồ hôi thay hắn.
Vạn nhất thời khắc mấu chốt tuột dây xích thì biết làm sao?
Ai cũng khó mà nói.
Không khí yên tĩnh trong hiện trường có chút quỷ dị.
Còn có chút lạnh.
Theo lý mà nói là không thể nào.
Nhiệt độ hiện tại rốt cuộc vẫn là hơn ba mươi độ đấy.
Trong phòng âm lãnh như vậy rõ ràng là không bình thường.
Đáng tiếc, lực chú ý của mọi người đều ở trên người hai người kia, không ai chú ý tới sự dị thường ở trong phòng.
Đương nhiên cũng sẽ không biết được một đoàn cô hồn dã quỷ đang ở trong phòng, trong tay đều cầm quyển sách, đang tìm đáp án cho câu hỏi.
Động tác nhanh nhất là một vị lão quỷ râu dài cầm sách giáo khoa bay trước mặt Diệp Bạch Xuyên.
Râu muốn vểnh cả lên trời.
Tiên nhân!
Nhìn tôi nhìn tôi!
____________________________
Diệp Bạch Xuyên không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở đó, đầu tiên là hạ giọng nói, gằn từng chữ một câu rõ ràng nói:
"Thương truật hương tán nhuyễn pha loãng + Flo nghiền hoặc côn ninh đại tràng, nghiêm trọng thì giả lị khắc sa + hòa các thành phần thuốc rồi tiêm vào." ( thừa nhận không biết mấy công thức trị bệnh cho heo này edit thế nào)
Thế mà lại đáp đúng?
Thầy giáo ngẩn ra, không cam lòng đổi một câu khác:
"Triệu chứng nhiệt độ cơ thể lên cao đến 40-42 độ, sốt cao, hô hấp khó khăn, có ho khan và nôn mửa, mũi có dịch, khả năng là chứng bệnh gì?"
Đám cô hồn dã quỷ lại lật sách xoàn xoạt một trận.
"Vi khuẩn cong."
Lại đáp đúng.
"Nông thôn đều nuôi lợn bằng rau lợn.
Có rau lợn ăn vào sẽ làm cho lợn bị đi tả, thổ ngữ gọi là kéo ngật, vậy hình dáng đặc thù của rau lợn là gì?"
Lật sách.
"Lá hình răng cưa, bên trên có lông tơ trắng, ngắt có thể chảy ra chất lỏng màu trắng sền sệt......"
Chuyện này làm thầy giáo rõ ràng có chút không thể tin vào tai mình.
Diệp Bạch Xuyên tiếp tục nói:
"Nội dung bài học hôm qua là nội dung từ trang số 14 đến trang số 19 quyển sách nhỏ, chủ yếu nói về trị bệnh thường gặp ở lợn và cách phán đoán......"
Hắn không nhanh không chậm đem nội dung học ngày hôm qua đều nói ra, một chữ không thiếu.
Mặc dù vẫn còn mang theo khẩu âm địa phương, nhưng nghe xong cũng không cảm thấy quê mùa chút nào, ngược lại so với giọng MC nam trong radio nghe còn quý khí, thoải mái hơn.
Biểu hiện quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Các đại ca nông dân học lớp buổi sáng kích động.
Bọn họ bị tiên pháp lừa gạt nên cảm thấy sự tiến bộ của Diệp Bạch Xuyên là cùng một nhịp thở với sự dạy dỗ của bọn họ, chẳng những không cảm thấy khiếp sợ mà còn rất tự hào -- thấy bọn họ trâu bò thế nào chưa, giáo viên người ta dạy mấy ngày còn không dạy được, chỉ được bọn họ dạy một đêm là có thể trâu bò như vậy!
Nói lên điều gì?
Không phải bọn họ cũng có bản lĩnh sao!
Có thể dạy ngốc tử thành thế này thì làm gì có chuyện bản thân mình lại không dạy nổi.
Đồng chí lãnh đạo huyện cảm thấy không cần xem thêm nữa.
Đồng chí Diệp Bạch Xuyên người này tuy rằng là một ngốc tử, nhưng mà rõ ràng cũng không giống ngốc tử lắm.
Người ta đã đem nội dung bài học ngày hôm qua trả lời nhuần nhuyễn như vậy rồi còn có thể chậm trễ tiến độ học tập của mọi người như lời hai vị giáo viên nói sao?
Tám phần là hai vị giáo viên trẻ tuổi này lần đầu xuống giúp đỡ người nghèo không có kinh nghiệm, trong lòng lại sốt ruột nên đem trách nhiệm đổ lên đầu đồng chí nông dân này.
Lãnh đạo huyện cũng không có ý trách cứ hai vị giáo viên huấn luyện.
Ai mà không đi lên từ giai đoạn của những người trẻ tuổi? Ai có thể bảo đảm thời trẻ chưa từng phạm một chút sai lầm nào? Chuyện này cũng chẳng tạp thành ảnh hưởng gì lớn, cũng không cần phải khiến hai người mất mặt không xuống đài được trước nhiều người như vậy.
Trong lòng lén tính toán công bằng một lần, để bọn họ đi theo các tiền bối có kinh nghiệm một chút là được rồi.
Đồng chí lãnh đạo huyện gấp lại cuốn sổ bìa đen của