Trước khi mấy người đàn ông Táo Câu thôn trở về đều tìm người thông báo về nhà một tiếng.
Biết được bọn họ sẽ sớm trở lại, người trong nhà nhẹ nhàng thở ra.
Kể cả Lưu Quốc Hoa bình thường không thích chồng mình cổ hủ cũng thở phào.
Các cô đều chưa từng xa chồng thời gian dài như vậy, đã sớm mong nhớ không chịu được.
Huống chi, mấy ngày này cũng là mấy ngày thu hoạch vụ thu.
Tiểu Bạch Quả, biết được cha mình có bản lĩnh hộ thân cũng chẳng có cảm giác gì, vẫn ăn ngon, ngủ kỹ, chơi vui.
Nhưng bảy người anh họ và những người cùng Diệp gia khác phảng phất như bị lự kính hồ mắt, đều cảm thấy cô là vì không muốn làm người nhà lo lắng mới giả vờ làm bộ vô tâm vô phế.
Trong lòng cảm thấy cô bé vô cùng đáng thương, mọi người lại càng đem hết lòng dạ hướng về cô mà sủng.
Tôn Xảo Xảo thậm chí còn đặc biệt may cho cô mấy bộ quần áo mới.
Cho dù chỉ là lấy quần áo cũ của cô ra sửa cũng cũng coi như là thật sự có tâm.
Dù sao thì đây cũng là Tôn Xảo Xảo, cái người một phân tiền cũng hận không thể bẻ thành hai hoa.
Tôn Xảo Xảo keo kiệt, từng đường kim mũi chỉ đều tính chính xác.
Bộ quần áo mới này cũng được tính toán lỹ lưỡng, hoa văn đỏ thẫm, kiểu dáng không lớn không nhỏ, vừa giữ ấm vừa đẹp lại vừa bền.
Tiểu Bạch Quả mặc quần áo mới vào, búi hai búi tóc nhỏ, tinh thần lại càng tươi sáng.
Cô nhìn cô bé trang điểm xinh đẹp, cảm thấy trong lòng mình cũng thoải mái hơn.
Hôm nay là ngày ba anh em về nhà, cả Diệp gia đều dậy thật sớm, ngồi ở sân nhón chân mong chờ.
Hai người con dâu đều mặc quần áo đẹp nhất của mình.
Tiểu Bạch Quả cũng mặc quần áo mới của cô lên.
Cô biết quần áo mới bây giờ không dễ có, một chút cũng sợ làm bẩn nên ngoan ngoãn đứng ở cửa sân, không đi ra những chỗ bụi bặm dơ bẩn.
Người Diệp gia đang ở bên này hoan thiên hỉ địa chờ chồng con mình trở về, đột nhiên nghe được vài tiếng kêu to từ trong thôn truyền đến, ngay sau đó là một chuỗi tiếng bước chân, tiếng ồn ào, còn có thể nghe được loáng thoáng hai ba tiếng heo kêu sắc nhọn.
Đang buồn bực, cháu lớn nhà thím Hoàng vừa đi dép lê lẹp xẹp lẹp xẹp chạy tới, vừa khóc nức nở:
"Bà nội Diệp ơi! Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi! Các chú cùng người trong thôn chúng ta đánh nhau rồi!"
Đánh nhau rồi? Sao lại đánh nhau rồi?
Lão thái thái chỉ cảm thấy cái đầu phình lên gấp đôi.
Bà hoang mang lo sợ nhìn về phía lão già nhà mình.
Lão Diệp cũng là hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), trong nhà không có đàn ông, cũng chỉ có mấy đứa bé choai choai với người già, phụ nữ, ông chỉ có thể để cháu lớn Diệp Phi đi tìm Tống Ủng Quân trước, còn mình mang theo bà già với hai cô con dâu lao tới hiện trường.
Mấy đứa nhỏ khác trong nhà nóng lòng muốn đi theo nhóm trẻ con, người Diệp gia tạm thời cũng quản không được bọn chúng, đơn giản liền đi.
_________________________________
Hai bên đánh nhau nguyên nhân là từ trên mấy con heo này.
Mấy ngày thu hoạch vụ thu, người trong thôn mỗi ngày đều phải đi tới đi lui vài lần.
Mấy nhà tham gia huấn luyện mới vừa mang heo xuất hiện trong thôn đã bị người khác gặp được.
Thời gian ba nhà trở về không giống nhau.
Nhà thứ nhất nhận heo về trước liền khẩn cấp về thôn, tận lực tránh né mọi người.
Có người hỏi heo này là thế nào, họ cũng nói dối là nhà mình mua.
Người trong thôn cũng không nghĩ nhiều, nhà thứ nhất liền bình an đưa heo vào được chuồng heo nhà mình.
Nhà thứ hai ở trên đường hơi chậm trễ một chút nhưng tốc độ vẫn còn nhanh nhẹn, cũng là ba con heo.
Lần này liền có người hoài nghi lai lịch heo này nên lén truy hỏi, nhà này cũng không nói dối, dọc theo ánh mắt lập loè trên đường cũng miễn cưỡng vòng qua người trong thôn, đem heo đưa vào chuồng heo nhà mình.
Dân quê tương đối mà nói thì khá là giản dị, nhưng cũng không phải ngốc.
Nhà thứ nhất mang ba con heo về có thể là người ta mua.
Nhà thứ hai cũng mang ba con heo về thì có chút trùng hợp.
Chờ đến nhà thứ ba cũng mang theo ba con heo về, người ngu cũng biết lai lịch đám heo này.
Heo này, là người ở huyện thành cho!
Chuyện này khiến thôn dân Táo Câu thôn phẫn nộ thật rồi.
Nói thật, ba con heo con như vậy mọi người không phải mua không nổi, nhưng mấu chốt chính là đây là huyện thành người ta cho, là không cần tiền.
Người trong thôn ký kết hợp đồng với lãnh đạo huyện thế nào, phương diện này loanh quanh lòng vòng, các thôn dân không rõ ràng lắm.
Bọn họ chỉ biết, ba nhà đi huyện thành tham gia huấn luyện, mỗi nhà đều được khen thưởng ba con heo!
Lúc trước Tống Ủng Quân không có nói với bọn họ, đi huyện thành huấn luyện còn được thưởng heo con.
Nếu lúc trước Tống Ủng Quân thành thành thật thật nói cho họ, đi tham gia huấn luyện sẽ thưởng heo con, bọn họ thể nào cũng sẽ tranh thủ một chút.
Tranh thủ được, cái danh ngạch này không phải có khả năng dừng ở trên người họ sao? Nhà họ không phải có thêm ba con heo sao?
Thanh danh Lão Diệp gia ở trong thôn khá tốt, tình huống bình thường người trong thôn không nghĩ đến tội bọn họ, nhưng hiện tại trong lòng mọi người đều cảm thấy không công bằng, đều cảm thấy mình bị Tống Ủng Quân lừa, muốn bồi thường một chút nên có người theo dõi ba con heo Diệp gia.
Bọn họ không cảm thấy làm như vậy có gì không đúng.
Dù sao ba con này là huyện thành cấp, là miễn phí.
Nếu là miễn phí thì đem cho họ, Diệp gia cũng không thiệt.
Vừa không đắc tội người Diệp gia, vừa đền bù tổn thất cho bọn họ, rất hợp lý.
Trong lòng họ nghĩ là như vậy.
_______________________________
Diệp Thanh Sơn khiêng heo tới đây, liền có người cợt nhả vươn tay nhận lấy heo từ trên vai hắn, khiêng lên vai mình, còn ước lượng vài cái, lộ ra thần sắc vừa lòng:
"U, heo này còn không nhẹ."
Người trong thôn đều gọi người này là Nhị Cẩu Tử, ngày thường dáng vẻ lưu manh, cũng không thân thiết với Diệp gia.
Đều là người cùng thôn, Diệp Thanh Sơn ngày thường cũng ngẫu nhiên nói mấy câu với hắn, thật đúng là không thể tưởng được là hắn tới cướp heo của mình, còn tưởng rằng người ta thấy mình khiêng mệt nên tới giúp, trong lòng còn đang rất cảm động, thậm chí còn ngốc nghếch tươi cười hàm hậu với đối phương.
"Cũng không phải thế, heo này là ba anh em chúng tôi đặc biệt chọn, dọc đường lăn lộn hư đến nơi rồi."
Nhưng Diệp Lục Hải nhìn ra một chút không thích hợp.
Chờ những người khác đến cợt nhả muốn lấy heo từ chỗ hắn đi, hắn nghiêng nghiêng người, chặn người khác duỗi tay tới.
"Tôi cảm thấy heo này tốt nhất vẫn là để tôi tự khiêng."
Diệp Thanh Sơn nào biết rằng người trong thôn muốn cướp heo bọn họ, chỉ tưởng là người ta có ý tốt muốn tới giúp anh em hắn đem heo khiêng về nhà, thấy Diệp Lục Hải né tránh, còn giúp những người khác khuyên:
"Chú hai, sao không được, đều là người thôn mình cả, chú sợ cái gì?"
Diệp Lục Hải cũng không dễ bị thuyết phục, hắn cảm thấy ánh mắt người trong thôn nhìn hắn có chút không thích hợp, lại tránh một đôi tay với qua, hắn lui đến bên người Diệp Bạch Xuyên, hỏi Diệp Thanh Sơn:
"Anh cả, anh tự nhìn xem, anh không cảm thấy ánh mắt họ có chút không thích hợp sao?"
Diệp Thanh Sơn ngẩn ra, phảng phất bị người ta xối cả một đời nước lạnh, tâm đều lập tức nguội.
Hắn chỉ hàm hậu, không phải ngốc, vừa rồi nhìn thấy đồng hương vui sướng tới mụ mị đầu óc, bị em mình chỉ điểm một cái lập tức liền tỉnh ngộ lại.
Nhìn từng đôi mắt tràn ngập ghen ghét kia, từng đôi tay vươn tới phảng phất như đòi mạng kia, Diệp Thanh Sơn đột nhiên nảy lên một cỗ bực bội nói không nên lời, ba xô hai đẩy đám người, cướp heo của mình lại.
"Đây là heo của Diệp gia chúng tôi, muốn heo, các người tự bỏ tiền mua đi!"
Thôn dân đều sợ ngây người, hiện trường có người mở to hai mắt nhìn:
"Nhà các người không phải có ba con sao?"
"Cho nên?"
Diệp Lục Hải nhìn chằm chằm hắn.
Người nọ không nói nữa, ý tứ này thực rõ ràng.
Những người khác cũng đều an tĩnh lại, nhìn chằm chằm ba anh em Diệp gia.
Hai bên đều án binh bất động.
Những người khác nhận được tin tức liên tục tới đây.
Phỏng chừng là cảm thấy người phe mình càng ngày càng nhiều, còn ba anh em Diệp gia cũng chỉ có ba người, bọn họ đã nắm chắc thắng lợi, liền có người đắc ý dào dạt khiêu khích:
"Ba anh em các người nếu không muốn bị đánh thì để heo lại, dù sao cũng là người trong huyện đưa, nhà mấy người cũng chẳng tốn tiền, cũng không coi như khó dễ các người.
Cùng lắm thì mỗi nhà chúng tôi bắt được heo cho nhà các người một ít tiền là được, chúng tôi không muốn cùng Diệp gia các người đối nghịch."
Nhân số ở vào hoàn cảnh xấu nhưng Diệp Thanh Sơn, Diệp Lục Hải một chút cũng không sợ.
Bọn họ có Diệp Bạch Xuyên nha.
Chú ba nhà họ lợi hại nha.
Tại sao ba anh em bọn họ lăn lộn đến bây giờ mới về còn không phải là vì ở trong thành mua đồ sao.
Mua kẹp hoa cho nữ quyến trong nhà, mua đồ ăn ngon cho trẻ con, mua hai lạng lá trà cho người già, còn mua cho Diệp Bạch Xuyên một cái roi.
Hai anh trai đều thương lượng tốt, chờ ba con heo trong nhà đẻ nhiều thì để cho em trai bọn họ trông cửa trại heo.
Ai dám tới trộm heo liền dùng roi đánh hắn.
Chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến lúc phải dùng roi.
Mặc dù trong lòng không sợ vì có bảo hiểm, Diệp Thanh Sơn vẫn hỏi một câu:
"Có được không đấy?"
Diệp Bạch Xuyên quét một vòng mọi người ở đây.
Cũng chỉ là một đám phàm phu tục tử không có linh căn mà thôi.
Người không thể tu tiên đều là phế nhân.
Diệp Bạch Xuyên thở dài, ngữ khí thương xót.
"Bạch Xuyên giúp các ngươi một tay."
Diệp Thanh Sơn:......!
Diệp Lục Hải:.....!
Sai rồi sai rồi, không nên để chú mở miệng.
Các thôn dân:......!
Mụ nội nó, đây là khinh thường ai chứ?
"Lên!!!"
__________________________
Ba anh em Diệp gia cùng người trong thôn đánh nhau.
Lúc Tống Ủng Quân nhận được tin cũng hoảng sợ.
Chuyện đưa heo này hoàn toàn là lãnh đạo huyện đột nhiên ra quyết định.
Thôn trưởng nhỏ như hắn căn bản là không biết được.
Hắn dù sao cũng nghĩ không ra sao người trong thôn lại đánh ba anh em Diệp gia.
Hắn vừa vội vội vàng vàng từ hầm đất nhà mình ra, vừa gân cổ lên cùng Diệp Phi tìm hiểu tin tức.
"Sao lại đánh nhau?"
"Không biết được ạ, anh nhà thím Hoàng nói thế."
Nghe đi, tình báo gì cũng không có.
Tống Ủng Quân chỉ có thể vô cùng lo lắng chạy về hướng đầu thôn.
Xa xa đã thấy một đám người vây quanh.
Mỗi người đều lắc đầu tặc lưỡi.
"Nhìn xem, bị đánh quá thảm."
"Haizzz, ai bảo bọn họ không hiểu chuyện như vậy chứ."
"Haizzz, mặt đều bầm......"
"Nhị Cẩu Tử......"
Càng khiến Tống Ủng Quân thêm lo lắng.
Hắn cho Diệp gia một cái danh ngạch như vậy là để chuộc tội, kết quả thì hay lắm, người ta lại bởi vì hắn mà ăn đòn, tội của hắn cũng quá lắm rồi!
Tống Ủng Quân phảng phất như một viên đạn pháo, lập tức chui vào trong đám người, rít gào đẩy ra từng người từng người thôn dân xem náo nhiệt bên cạnh, giọng nói đều gào đến muốn bốc khói:
"Tránh ra!! Tránh ra!! Tránh ra!!!"
Khàn cả giọng gào lên dạng thẳng chân cuối cùng mới đi vào trong được một chút.
Người Diệp gia cũng ngay lúc này đuổi tới hiện trường.
Chỉ nhìn nhân số vây quanh ở bên ngoài, hai chân Tôn Xảo Xảo cũng mềm nhũn, đỏ mắt nhìn:
"Thanh Sơn! Anh không được xảy ra chuyện gì! Nhà chúng ta còn phải trông cậy vào anh!"
Nói đến đây cô đã khóc nức nở.
Trong lòng cô càng hận Tô Nhược Phượng, cảm thấy những việc này đều là bởi vì Tô Nhược Phượng mà ra.
Nhà này thiếu cơm cho cô ta ăn hay thiếu đồ cho cô ta mặc, hay hai chị em dâu các cô đối với cô ta không tốt, cô ta muốn đi thì đi đi, sao còn lấy tiền trong nhà? Nếu không phải cô ta cuỗm hết tiền đi, trong nhà sẽ vì sinh kế mà phát sầu sao?
Lưu Quốc Hoa chịu đựng đau nhức trong lòng nâng cô từ trên mặt đất dậy, nước mắt rơi lạch tạch xuống.
Cô cũng cảm thấy chồng mình ở trong đám người này tám phần là bị thương tay, thương chân.
Mấy ngày này còn thu hoạch vụ thu, nếu trụ cột trong nhà bị thương cánh tay, bị thương chân, lương thực trên đất nhà các cô chỉ sợ cũng toàn bộ hỏng hết.
Người duy nhất bình tĩnh một chút ở Diệp gia chính là Tiểu Bạch Quả.
Tiểu gia hỏa đã kiến thức qua bản lĩnh của cha mình, đối với lão cha nhà mình vẫn hơi chút tin tưởng.
Tiểu Bạch Quả an ủi các bác dâu.
"Bá, các bá đừng quá thương tâm trước đã, con cảm thấy sự tình còn chưa nháo lớn, ít nhất hẳn là không ai bị thương, nếu không các hương thân đã sớm gọi người.
Tốt xấu gì cũng là người cùng thôn, mọi người hẳn là không có khả năng trơ mắt nhìn chuyện nháo lớn mà không ngăn lại."
Những lời này của cô kỳ thật không quá phù hợp với trình độ của một đứa trẻ ba tuổi rưỡi bình thường nhưng người Diệp gia hiện giờ đang đắm chìm trong tuyệt vọng và bi thương, thế nên không ai phát giác nửa điểm dị thường, ngược lại cảm thấy tiểu gia hỏa nói có đạo lý.
Diệp lão thái túm một thôn dân đang vây xem, hỏi thăm tình huống.
Đồng hương kia cũng vừa tới đây chuẩn bị xem náo nhiệt, không rõ lắm tình huống bên trong.
Diệp lão thái lại bắt một người khác hỏi thăm tình huống.
Tuyệt vọng và phẫn nộ làm ánh mắt lão thái thái vừa hung ác vừa tàn nhẫn, sức lực cũng lớn hơn vài phần so với ngày thường.
Bị bà dùng loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, mọi người sôi nổi chủ động nhường đường cho người Diệp gia.
Lão thái thái mang theo người Diệp gia thông thẳng đến trung tâm, còn chưa hoàn toàn chen vào liền nhìn thấy một người nằm trên mặt đất.
Tiếng khóc thét của Tôn Xảo Xảo đã đến bên miệng.
Nước mắt Lưu Quốc Hoa cũng đã vào chỗ sẵn sàng.
Lão thái thái đã chuẩn bị tốt tùy thời tùy chỗ té xỉu.
Tiểu Bạch Quả tinh mắt:
"Đây không phải ba ba và các bác."
Một thôn nhiều người như vậy, có muốn cướp đồ người ta cũng cảm thấy làm thế không có đạo lý, nghe được lời Tiểu Bạch Quả, có người liền cười.
"Đương nhiên không phải.
Ba ba con họ không bị đánh, ngược lại đem mười mấy người bọn Nhị Cẩu Tử đánh cho một trận.
Nhị Cẩu Tử muốn chạy, ba con còn không cho hắn chạy nữa kìa."
"Anh gì ơi, anh nói là chồng tôi anh ấy không có việc gì?"
Tôn Xảo Xảo vội vàng chen qua, sau khi nhận được câu trả lời xác thực, cô sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên oa một tiếng liền khóc.
Quá khi dễ người.
Đây là chuyện gì chứ.
Chồng cô thật đúng là hù chết cô.
Cô khóc dù trông chướng tai gai mắt, nước mũi nước mắt đều cùng nhau ào ạt chảy xuống cũng không ai chê cười cô.
Sau khi khóc xong, cô lau một phen nước mũi:
"Mẹ, chúng ta vào xem đi."
Chồng cô đánh thắng bọn Nhị Cẩu Tử mười mấy người đấy!
Đây thật đúng là nhóm thái gia!
Biết bị đánh không phải mấy đứa con trai nhà mình, thái độ hai vợ chồng già lập tức thay đổi.
Lão thái thái thậm chí còn hất tóc.
Cả gia đình không nhanh không chậm đi vào.
Quả nhiên giống người kia nói, trên mặt đất đầy người nằm tứ tung ngang dọc, đều kêu to ai u ai u.
Ngược lại, ba anh em Diệp gia lông tóc chưa tổn hại một cọng đứng ở đó, trên vai Diệp Lục Hải thậm chí còn khiêng một con heo.
Đôi mắt hai người con dâu quả thực là dính trên người chồng mình không dời nổi rồi, đặc biệt là Lưu Quốc Hoa.
Chồng mình lúc đánh nhau còn không quên khiêng heo.
Khiêng một con heo còn có thể đánh thắng nhiều người như vậy.
Chồng mình thật đúng là người đàn ông đỉnh nhất thiên hạ.
Cô làm sao biết được Diệp Lục Hải căn bản là từ đầu tới cuối cũng chưa từng ra tay một chút.
Ngay cả Diệp Thanh Sơn cũng chưa kịp phản ứng, Nhị Cẩu Tử bọn hắn cũng không thấy rõ mà đoàn người đã bị Diệp Bạch Xuyên đánh ngã.
Nhị Cẩu Tử không phục, lại bò dậy nhào về phía Diệp Bạch Xuyên, kết quả lại là trời đất quay cuồng, hắn lại bị quăng ngã như chó ăn cứt.
Một đám người tới tới lui lui đều nhào lên, răng đều đã lắc lư rơi rụng mà vẫn chưa sờ được đến góc áo người ta.
Cuối cùng vẫn là Nhị Cẩu Tử thừa dịp Diệp Thanh Sơn không chú ý, đem một rổ đồ ăn vặt bên người Diệp Thanh Sơn ném tới Diệp Bạch Xuyên bên kia.
Nhị Cẩu Tử không để trong lòng, còn muốn tiếp tục đánh với Diệp Bạch Xuyên nhưng nào biết đây mới là lúc ác mộng của hắn bắt đầu.
Diệp Bạch Xuyên đánh thật.
Một cước đá hắn bay xa ba mét.
Thực sự là bay ra ngoài.
Bay được nửa đường lại bị một roi xách người trở về, lại một cước đá bay ra.
Tới tới lui lui vài lần.
Nhị Cẩu Tử thật sự luống cuống, rốt cuộc biết hai bên chênh lệch bao lớn rồi.
Nhị Cẩu Tử muốn chạy.
Nhưng hắn muốn chạy, Diệp Bạch Xuyên cũng không cho hắn chạy.
Diệp Bạch Xuyên không cho, hắn thật sự chạy không được.
Cháu lớn nhà thím Hoàng tè ra quần khóc lóc trở về là bởi vì hắn thấy Diệp Bạch Xuyên xem người như quả cầu mà đá chơi, Nhị Cẩu Tử sợ tới mức quỷ khóc sói gào.
Lúc này Diệp Bạch Xuyên đã ngừng đánh Nhị Cẩu Tử nhưng lá gan Nhị Cẩu Tử cũng đã bị dọa vỡ rồi.
Nhị Cẩu Tử hắn đã bao giờ thấy qua người hung ác như thế đâu.
Nhị Cẩu Tử vô cùng đáng thương run rẩy quỳ trên mặt đất, giống như con gà con, cũng không dám nhìn ba con heo kia thêm một cái nào.
Đừng nói là cướp heo nhà họ Diệp, từ nay về sau hắn phàm là nghe thấy tên Diệp Bạch Xuyên đều sợ tới mức không cầm nổi bát cơm.
__________________________
Chuyện này người Diệp gia cũng không biết.
Có đôi khi vô tri cũng rất hạnh phúc.
Diệp lão thái mang theo hai cô con dâu, cẩn thận đi qua bên cạnh mấy người đàn ông đang nằm đầy đất, xem xét trên mặt, trên người ba đứa con trai không bị thương gì mới vừa lòng, ngay sau đó lại nghiêm mặt:
"Đây là chuyện gì vậy? Các con không phải về nhà sao? Sao lại đánh nhau với người ta rồi?"
Rõ ràng là hỏi ba anh em Diệp gia, nhưng mọi người ở đây đều từ trong giọng nói của bà nghe ra ý tứ chân chính của lão thái thái.
Lão thái thái không có ý trách tội con trai nhà mình, ngược lại là muốn trách tội một đám đang nằm trên mặt đất này vì sao lại tới gây chuyện phiền toái với ba đứa con trai nhà bà.
Lúc này Tống Ủng Quân mới thật vất vả chen vào tới.
Hắn không phải người Diệp gia, không ai nhường đường cho hắn.
Lúc xem náo nhiệt, cho dù hắn có là thôn trưởng cũng không có đặc quyền gì.
Thấy thôn trưởng, ánh mắt Nhị Cẩu Tử liền sáng lên.
Hắn nhìn Tống Ủng Quân, ánh mắt kia phảng phất như thấy mẹ ruột, thấy cha ruột, thậm chí so với thân cha mẹ còn muốn thân hơn:
"Thôn trưởng! Anh phải cứu em! Nếu không em sẽ bị Diệp Bạch Xuyên đánh chết đấy!"
Tống Ủng Quân vừa mới chen vào tới đây, vốn còn cho rằng người nằm trên mặt đất hẳn là người anh em Bạch Xuyên nhà mình, không nghĩ tới người khóc