Heo của mình không chết, Tiểu Bạch Quả cũng không muốn giết chết heo nhà Cẩu Đản Tử.
Kéo ngật đáp trong sọt hết một nửa, cô liền ngừng tay.
Heo nhà Cẩu Đản Tử tuy đã ăn một chút kéo ngật đáp nhưng kịp thời giải độc, chỉ là tiêu chảy, không đến mức mất mạng.
Tinh thần con heo kia cũng xuống một nửa.
Người lớn không khôi phục được nhanh như trẻ nhỏ, heo lớn cũng vậy.
Heo nhà Tiểu Bạch Quả có thể tung tăng nhảy nhót sau một đêm chứ con heo lớn nhà Cẩu Đản Tử thì phải nuôi hai ba tháng.
Tiểu Bạch Quả đánh giá nhà Cẩu Đản Tử hẳn là không dám hại heo nhà mình nữa.
Trước tiên, cô đi theo bảy anh họ lên núi một chuyến, ném kéo ngật đáp vào ao trong khe núi, đề phòng con cái nhà ai không biết lại về cho heo ăn.
Sau đó cô lại thành thạo lấy ná bắn một con thỏ hoang, bỏ trong sọt, lấy lá phủ lên, lúc này mới đắc ý dào dạt xuống núi.
Về đến cửa nhà mình, còn chưa bước vào sân đã nghe tiếng nói sắc nhọn của Tôn Xảo Xảo.
"Anh nói cái gì?! Bảo em xin lỗi??"
Sắc mặt Diệp Phi thay đổi, cất bước chạy nhanh đến phía trước.
Đi được hai bước lại nhớ tới Tiểu Bạch Quả người nhỏ, không theo kịp được bước chân bọn họ liền ngồi xổm xuống cho Tiểu Bạch Quả leo lên lưng cho hắn cõng, nói một tiếng "Được rồi" sau đó sải bước vào sân mới thả Tiểu Bạch Quả xuống.
Tiểu Bạch Quả nhìn lướt qua một vòng người trong viện, thấy tình huống rất không ổn, kéo cái sọt xoành xoạch đi về phía Diệp Bạch Xuyên rồi đứng bên người hắn, còn kéo lá cây lấp bên trên ra cho cha xem con thỏ mập, tỏ rõ chút lòng thành.
Con giỏi chưa? Lợi hại chưa?
Lão cha kí đầu cô một cái.
_________________________
Logic của Tôn Xảo Xảo là thế này.
Lâm Khiết có tiền án.
Cô ta đã từng cố ý dùng bùn giả làm bánh trứng gà làm lễ vật cho lão thái thái, tức là có thành kiến đối với nhà cô.
Đến cả một cái bánh trứng gà còn tiếc với người ta thì làm sao có thể tùy tiện bỏ mặt phật trị giá hai trăm tệ ra tặng người ngoài.
Nhà cô cũng không có thứ gì đáng giá để mà đánh đổi.
Có vấn đề không?
Không có.
Ai cũng không thể nói logic này có vấn đề.
Nhưng vấn đề chính là tuy rằng Lâm Khiết không tốt, tuy rằng cô ta dùng mưu kế chèn ép Tô Nhược Phượng đi nhưng cô ta thật sự không muốn trở mặt với Diệp gia, còn muốn có chút quan hệ tốt với Diệp gia vậy mà lại bị hủy trên người hai con cứt chuột tham ăn.
Lâm Khiết cảm thấy mình thật tình là vô tội.
Tôn Xảo Xảo cũng cảm thấy mình không làm gì sai, kiên quyết không chịu xin lỗi Lâm Khiết.
Thôn trưởng Tống Ủng Quân cũng bị Diệp Thanh Sơn túm tới đây.
Hắn cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, tuy rằng không rõ ràng cái mặt ngọc này của Lâm Khiết rốt cuộc trị giá bao nhiêu nhưng chỉ nhìn tính chất và tỷ lệ viên ngọc kia cũng biết tuyệt đối không phải vật phàm nên có lòng bảo Tôn Xảo Xảo xin lỗi Lâm Khiết, cho qua chuyện này nào ngờ Tôn Xảo Xảo lại không chịu.
Phía trước liền có bọn Diệp Phi nghe xong chuyện vừa ra.
Tiểu Bạch Quả đứng bên người Diệp Bạch Xuyên nghe một lúc cũng coi như hiểu rõ tình huống, cô liên tục túm quần lão cha.
Sức lực cô bé ba tuổi rưỡi không lớn nhưng quần người nhà quê đều không có lưng quần, chỉ có dây thun, kéo mãi cũng chịu không nổi.
Diệp Bạch Xuyên một tay giữ quần, một tay xách Tiểu Bạch Quả lên, để cô ngồi trên khuỷu tay mình.
Rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy chục centimet cũng bày đặt dùng truyền âm ngàn dặm để khoe khoang pháp thuật cao siêu của mình.
"Chuyện gì?"
"Sao không nói gì?"
"Ba sắp cáu rồi đấy nhé."
Tiểu Bạch Quả:...!
Ba!
Con còn chưa có học truyền âm ngàn dặm mà QAQ!
Tuổi thật của lão cha so với người già si ngốc còn lớn hơn, một mình quát sáu bảy câu mới nhớ ra hắn chưa dạy con gái pháp thuật này.
Giơ tay bố trí một cái cách âm trận đơn giản, ngăn cách đối thoại của cha con hai người với bên ngoài.
"Chuyện gì?"
Khuỷu tay lão cha quá cứng, cơ bắp không khác gì cục đá làm mông TIểu Bạch Quả đau hết cả.
Cô liền dẫm lên cánh tay Diệp Bạch Xuyên đứng lên trên vai hắn, cằm tựa lên đỉnh đầu của cha, hơi chột dạ nói:
"Ba ba, bá dâu cả bởi vì chúng ta ăn vụng bánh trứng gà của cô giáo Lâm trước mới có thành kiến như vậy với cô giáo Lâm.
Chính là vì có thành kiến với cô giáo Lâm mới có thể ném vỡ khối ngọc của cô ấy có phải không?"
Lão cha trầm mặc.
"À, ừm chuyện này...!có phải thật ra là bởi vì hai cha con chúng ta mới khiến cho...!thế?"
Tiểu Bạch Quả rất không được tự nhiên.
Cô giáo Lâm với nhà cô không oán không thù.
Cha con hai người lại ăn vụng bánh trứng gà của người ta trước, khiến người nhà hiểu lầm cô giáo Lâm, Tôn Xảo Xảo mới có thể ném vỡ ngọc phật của người ta.
Cô không biết xem tốt xấu, nhưng mà từ giá cả Lâm Khiết nói ra thì ngọc phật kia hẳn là đáng giá nhiều tiền.
Nhân sĩ tu chân Diệp Bạch Xuyên, da mặt dày như tường thành.
"Không ngại."
Hắn dùng một bàn tay túm lấy quần áo Tiểu Bạch Quả, đề phòng Tiểu Bạch Quả không cẩn thận trượt chân ngã xuống, một tay vừa chống hông lộ ra một vẻ mặt như tự hào lắm:
"Quan hệ nhân quả gì đó đều là lừa người thôi.
Người tu chân chúng ta vốn dĩ cũng là nghịch thiên sửa mệnh, còn để ý nhân quả cái gì.
Tủy tâm sở dục chính là chính đạo."
Tiểu Bạch Quả:???
Tiểu Bạch Quả run bần bật, vô cùng đáng thương nắm chặt tóc lão cha, run run đặt câu hỏi:
"Ba ba...!Ba là tà tu hay chính tu thế?"
Diệp Bạch Xuyên hiếm khi trầm mặc hai giây.
"Làm người tốt cứu tử phù thương (trị bệnh cứu người) mệt mỏi quá, Diệp gia Bạch mỗ thích ân oán phân minh hơn."
Bạch Quả:...!
Đã hiểu.
Tà tu.
Làm sao đây?
Cha ta chẳng những không phải người tốt lại còn là tu tiên đại thần.
_________________
Lúc Tiểu Bạch Quả còn đang nghĩ mọi cách để vừa không bại lộ thân phận hai người vừa có thể hòa giải chuyện lần này, không khí trong hiện trường càng thêm nước sôi lửa bỏng.
Tôn Xảo Xảo nói Lâm Khiết không phải thứ tốt, đưa đồ khẳng định cũng không phải thứ quý giá gì chẳng qua là thấy nhà bọn họ dễ bắt nạt nên tới làm khó dễ.
Còn Lâm Khiết lại nói Tôn Xảo Xảo vẫn luôn không thích cô ta nên cố ý nói cô ta chơi xấu.
Ông nói lý của ông, bà cũng nói lý của bà.
Tống Ủng Quân bị lôi kéo đông một cái, tây một cái.
Người xem náo nhiệt xung quanh lại mồm năm miệng mười, sôi nổi nói đỡ cho Lâm Khiết, hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Cuối cùng, Tống Ủng Quân thật sự chịu không nổi, hung hăng hét lớn một tiếng:
"Tất cả ngậm miệng lại cho lão tử!"
Hai người đàn bà lúc này mới hậm hực dừng miệng, dùng ánh mắt trông mong nhìn Tống Ủng Quân để hắn cho mình một ý kiến.
Hình tượng của Lâm Khiết trong thôn vẫn thật không tồi, kể cả quan hệ với Diệp gia không tệ thì Tống Ủng Quân cũng không dám đắc tội hai vị giáo viên duy nhất trong trường đành làm khó dễ Tôn Xảo Xảo trước.
"Bây giờ mọi người không có sự cho phép của tôi thì không được nói lời nào! Tôn Xảo Xảo! Cô nói cô giáo Lâm không phải người tốt, dùng bùn giả làm bánh trứng gà tặng lễ cho nhà cô.
Cô nói thật cho tôi, chuyện này là cô bịa ra hay là tự mình trải qua? Sau đó nói cho tôi biết, cô thật sự biết vòng tay này là giả hay là do cô đoán