Theo lời nói kia của Lâm Khiết, Tiểu Bạch Quả có thể cảm nhận được rất rõ ràng ánh mắt toàn hiện trường đều tập trung trên người mình.
Tiểu Bạch Quả run bần bật.
Tiểu Bạch Quả nỗ lực giảm thiểu sự tồn tại của mình.
Mọi người bao gồm cả Tôn Xảo Xảo đều quên mất mâu thuẫn lúc đầu của các cô.
Ánh mắt hoài nghi, khiếp sợ, không dám tin, chăm chú, chặt chẽ chiếu lên người Tiểu Bạch Quả.
Thời khắc mấu chốt vẫn là lão cha đáng tin.
Diệp Bạch Xuyên che Tiểu Bạch Quả phía sau, ngữ khí vừa kiên định vừa trầm ổn nói:
"Bạch Quả, là con ruột của Bạch Xuyên này."
Nhìn bộ dạng che chở Tiểu Bạch Quả của hắn, trong lòng Lâm Khiết không rõ là hâm mộ hay bực bội.
Cô ta mấp máy miệng, bỗng nhiên lại hỏi:
"Nếu cũng không phải thì sao?"
Cô ta cũng không hiểu được vì sao lại muốn hỏi vấn đề này.
Có lẽ cô ta đã biết, trong nháy mắt lúc cô ta nói ra chuyện Diệp Tinh và Diệp Nhất phàm không phải huyết mạch của Diệp gia, giữa cô ta và Diệp Bạch Xuyên cũng không còn khả năng.
Diệp Bạch Xuyên cảm giác được sau khi cô ta nói xong, lực nắm quần áo hắn trong tay con gái lớn hơn một chút.
Đôi mắt to ánh lên sợ hãi và bất an (hắn tự cho là vậy).
Nhìn bộ dạng con gái nhỏ sợ hãi, lão cha bao che con nheo nheo mắt, có chút tức giận.
Hắn chém đinh chặt sắt nói:
"Không có nếu.
Bạch Quả chính là con ruột của Bạch Xuyên."
Lâm Khiết không quen nhìn bộ dáng hắn che chở Bạch Quả, cô ta không hiểu được Diệp Bạch Xuyên thay xương đổi cốt.
Chỉ vừa thấy bộ dáng Bạch Xuyên che chở Bạch Quả, cô ta liền không tự chủ được nghĩ đến sự yêu thích của hắn đời trước đối với Tô Nhược Phượng tu hú chiếm tổ đỗ quyên kia.
Cảm thấy nghẹn khuất, biết rõ Diệp Bạch Xuyên khả năng sẽ không vui, cô ta vẫn nhịn không được nói ra.
"Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Tôi nói cho anh biết, Tô Nhược Phượng không phải người đàn bà tốt đẹp gì đâu.
Lúc trước ả ta mang thai con của người khác chỉ là vì tìm một người có thể thay ả nuôi con riêng mới gả cho anh! Anh dựa vào cái gì mà khẳng định Tiểu Bạch Quả là con ruột của anh?"
Diệp Bạch Xuyên cười.
Cười vô cùng tự tin.
Khiến mọi người ở đây đều cho rằng hắn đã trộm đi chứng minh cái gì rồi.
Cả Lâm Khiết cũng cho rằng như vậy.
Cô ta mấp máy miệng, không cam lòng trừng mắt nhìn Diệp Bạch Xuyên.
Thì ra, hắn đã sớm biết.
Thì ra, hắn yêu tiện nhân Tô Nhược Phượng này như vậy.
Chỉ có Tiểu Bạch Quả trốn ở phía sau cha, trốn ở chỗ mọi người không nhìn thấy, tâm tình rất là bất đắc dĩ --------- cha cô tám phần lại chuẩn bị mất mặt.
Coi như không mất mặt đi nữa, cô cũng hiểu được lão cha nhà mình thật sự có bản lĩnh.
Nhưng mà những người khác trong thôn không hiểu được.
Diệp Bạch Xuyên lên tiếng.
Khí thế mười phần.
"Tính quẻ qua."
Diệp lão thái:...!
Diệp lão nhân:...!
Những người Diệp gia khác:...!
Các thôn dân:...!
Các đồng chí cảnh sát:...!
Lâm Khiết:...!
Các đồng chí cảnh sát nhất trí dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Tống Ủng Quân.
Bộ dáng này không ổn.
Cấp trên cường điệu nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần, không được mê tín phong kiến.
Trong thôn các người sao còn thịnh hành như vậy?
Nhìn xem, hại người chưa?
Tống Ủng Quân hết đường chối cãi.
Tống Ủng Quân muốn giải thích cùng các đồng chí cảnh sát.
Thôn bọn họ tuy rằng nhiều người còn hơi mê tín nhưng cũng chỉ có một số người thôi.
Còn cái người anh em này của hắn tùy tiện nói chuyện tính quẻ chỉ là số ít trong số ít.
Huống hồ, người anh em Bạch Xuyên của hắn đây là bị sét đánh choáng váng, bổ ra tật xấu, đầu óc không bình thường mới có thể tin cái chuyện quẻ tượng này.
Người anh em Bạch Xuyên của hắn trước kia cũng là người rất tốt a...!a...!
Thôn bọn họ thật sự không tính là mê tín.
Thật sự.
___________________________
Diệp lão nhân vẫn là người phản ứng trước tiên.
Ông cũng yêu thương Bạch Quả suốt mấy năm nay, trăm triệu lần không thể tiếp thu khả năng Tiểu Bạch Quả không phải huyết mạch nhà mình.
Ông nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Quả trốn phía sau Diệp Bạch Xuyên chỉ lộ ra một bàn tay, lại nhìn Diệp Bạch Xuyên, cuối cùng ánh mắt dời đến trên người Lâm Khiết, đột nhiên phỉ nhổ về phía cô ta:
"Khụ...!Phi!"
Một cục đờm già xanh vàng lập tức bẹp ở trên mặt Lâm Khiết.
Mày nói thì tính là cái gì? Tinh Tinh và Nhất phàm làm sao không phải con cháu nhà chúng tao? Còn có Tiểu Bạch Quả.
Lâm Khiết mày cong đít một cái, thổi gió hai câu liền cảm thấy chúng tao có thể tin mày nói chuyện ma quỷ sao?"
Lời này ông nói làm cho mọi người mê mang.
Lâm Khiết cũng thật sự chật vật.
Thôn Táo Câu có người không nhịn được phụt một tiếng bật cười.
Lâm Khiết làm sao nghĩ đếb lão gia tử có thể làm ra chuyện này trước mặt bao người.
Choáng váng một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, cảm nhận được sền sệt nóng nóng ở trên mặt đang chậm rãu chảy xuống, cô ta buồn nôn suýt nữa thì hộc ra.
Trong lòng biết cô ta và DIệp gia, thậm chí là toàn bộ Táo Câu thôn đã hoàn toàn xé rách mặt, không bao giờ còn khả năng giao hảo nữa nên cũng liền bất chấp tất cả.
(T edit đoạn này cũng buồn nôn theo, gớm quá không beta lại nữa đâu)
Lâm Khiết là người trọng sinh.
Đời trước cô ta và Tô Nhược Phượng đã có một thời gian là chị em tốt, biết được không ít chuyện Diệp gia và chuyện các nhà khác trong Táo Câu thôn.
Mặc kệ là thật hay giả, bây giờ cô ta đều lấy ra, làm trò trước mặt mọi người nói một lần.
"Tôi nói cho các người biết nhé, thật ra ấy à, các người đừng thấy Nhị Cẩu Tử cao to như vậy giống như không có bệnh gì.
Thật ra hắn có bệnh lạ đấy! Bệnh lạ này có thể làm người khác mất đi khả năng sinh con! Vì sao mà hắn lấy vợ hai năm nhưng bụng vợ hắn không có động tĩnh gì chính là bởi vì bệnh này!"
"Còn có, các người chắc đều không biết chuyện này? Nhà mẹ đẻ Trương Xuân Lan có bệnh tâm thần di truyền.
Dì của cô ta chính là một ngày đột nhiên bị bệnh tâm thần!"
"Triệu cây cột và Trịnh quả phụ có gian tình đó!"
"Con trai Trịnh quả phụ thật ra không phải là con của ông chồng đã chết của cô ta mà là con của ông Chu bán hàng rong ở thôn bên cạnh!"
Nói xong những lời này, cô ta cũng mặc kệ mọi người có phản ứng gì, xoay người trèo lên xe cảnh sát, quét mắt một vòng thôn dân Táo Câu thôn, ánh mắt toát ra vài phần khinh miệt và thống hận, còn có và phần thất vọng không nói nên lời.
Cô ta cúi đầu làm dịu xuống một chút tâm tình mênh mông sóng gió, ngẩng đầu lên đã khôi phục lại bình thường, thậm chí còn có tâm tình thúc giụp các đồng chí cảnh sát lái xe.
"Các đồng chí, đi thôi."
Cô ta biết một đám các thôn dân Táo Câu thôn là loại người gì.
Mọi người đều sợ cảnh sát, trăm triệu không dám xông lên túm cô