Trời lạnh, người một nhà Khương gia muốn ăn đồ ăn nóng hổi, Văn thị và Khương ma ma làm mì sợi, thêm chút rau dại hái được, lại cắt thêm vài miếng thịt khô, mọi người đều ăn rất ngon miệng.
Lưu quan sai ngửi được mùi thơm nên lại đây xem náo nhiệt, cảm thán nói: “Khương đại nhân không hổ là lương đống trong triều, cho dù bị lưu đày thì cũng sống tốt hơn các phạm nhân khác.
”Khương Bát Đấu thật sự muốn bay lên tung vô ảnh cước đá Lưu quan sai, đây là khen ông hay là móc mỉa ông vậy hả?Đi đường ngày mưa, mặc vải dầu kín không chừa một kẽ hở, Khương Bảo Châu chưa đi được bao xa đã ướt đẫm cả người, nàng cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa.
Quần áo dán sát vào người, nàng rất muốn vào không gian tắm rửa, thuận tiện thay băng vệ sinh, chỉ tiếc đại quân không cho nàng cơ hội, một nhà già trẻ chỉ có thể gian nan đi tới.
“Cơn mưa này đến bao giờ mới dừng lại đây.
”Khương ma ma lau nước mưa trên mặt, vẻ mặt u buồn, vốn dĩ trên đường đi lưu đày bà ấy làm hạ nhân thì nên hầu hạ chủ tử, ai ngờ lại thành bà ấy và Khương Đại được chăm sóc, vẫn luôn đi theo thơm lây.
Làm hạ nhân cũng được ăn ngon giống chủ tử, thậm chí còn được chia phần quả táo Khương Bảo Châu nhận được, Khương ma ma vô cùng cảm kích gia đình chủ tử, hận không thể dùng cả mạng mình đến báo đáp.
“Không biết.
”Đáy lòng Khương Bảo Châu trầm xuống, nếu thời gian dài bị mưa xối, chắc chắn người trong nhà sẽ không chịu nổi, mà làm tội nhân bị lưu đày, cha cũng không có quyền lên tiếng.
Dầm mưa đi một ngày, cuối cùng đại quân cũng được lệnh dừng lại.
Khương Tu Võ buông xe đẩy, trực tiếp nằm trong vũng nước, cũng không muốn nhúc nhích.
“Nhị ca, huynh mau đứng lên đi, cẩn thận bị cảm lạnh!”Khương Bảo Châu thấy vậy, vội vàng tiến lên kéo người dậy, ai ngờ nàng không đứng vững, lảo đảo một cái cũng ngã vào trong vũng nước.
Thanh Y tới báo tin ngơ ngẩn mà nhìn cảnh này, một lúc lâu sau mới nói: “Khương tiểu thư, ngài là muốn rửa mặt sao?”Rửa mặt cái quỷ gì, nàng là bị ngã!Khương Bảo Châu lập tức