Ngay sau khi Tạ Dữ Khanh nói ra thân phận của Ninh Tễ, tùy thị sợ hãi.
"Phong chủ Giải Kiếm phong?"
"Kiếm tôn Ninh Tễ!"
Đôi mắt hắn ta trợn tròn.
Tạ Dữ Khanh thấy hắn ta còn muốn nói gì đó, khẽ lắc đầu bật cười:
"Không liên quan tới chúng ta, đừng nhúng tay vào."
Giọng điệu ôn hòa vốn có ban đầu đột nhiên hơi lạnh, tùy thị nghe mà rùng mình.
Nghĩ đến danh hiệu đệ nhất Kiếm đạo của Ninh Tễ, cầm lòng không đậu mà nín thở, ngay cả không thể như vậy trước đó cũng tan đi đôi chút.
Lần này lâu chủ rời khỏi Cô Nguyệt lâu, là bởi vì bói ra dị tượng, cho nên mới ra ngoài.
Là hắn ta nóng nảy.
Sau khi nghĩ thông suốt thì hắn ta yên tĩnh lại.
Lui sang một bên, yên lặng nhìn Tạ Dữ Khanh thu tầm mắt lại.
Bên kia, Ninh Tễ chỉ đưa ra lựa chọn cho hai giao nhân, để bọn họ tự lựa chọn.
Ngay khi hai người không nói lời nào, y nhắm mắt bế trứng lên.
Một khắc trước Khổng Linh còn tưởng y đã nắm được nhược điểm của mình, ngay sau đó người này liền bất động
Sự kích động vừa rồi của hắn tựa như trò cười.
Khổng Linh:......
Người này đang chơi mình đúng không?
Có điều, y thật sự...!không có chút cảm giác nào với hai giao nhân này ư?
Tuy rằng Khổng Linh không thích cá, nhưng không thể không nói rằng bề ngoài của hai giao nhân này không tồi, tuy không thể so sánh với A Sở, nhưng cũng coi như thượng thừa.
Người này thật sự quân tử vậy à?
Lòng hắn phức tạp, lặng lẽ thả linh thức ra nhìn đối phương một cái.
Liền thấy y đặt tầm mắt của mình trên danh sách, biểu tình nhàn nhạt tựa như không có chút hứng thú nào với vạn vật.
Tim Khổng Linh khẽ loạn.
Ninh Tễ nhận thấy trứng tiên hạc trong lòng không nóng nữa, khẽ cau mày: "Nóng thêm đi."
Khổng Linh:...!!!
Cái tên rác rưởi này coi bổn vương là cái quái gì thế hả!
Nhưng hắn còn chưa kịp phát cáu, đã có người mở miệng.
Giao nhân song sinh nắm chặt tay, do dự một lát, vẫn là lựa chọn cởi bỏ vòng Giải Linh, tự mình chạy trốn.
Ninh Tễ cũng không ngoài ý muốn lắm.
Giao nhân thích tự do, thuộc về biển cả, thiên phú của bản thân cũng cực kỳ mạnh.
Đã định là không cam lòng làm kẻ ở dưới, huống chi còn làm nô lệ ở Trân Bảo các.
Đây là thiên tính của cường giả.
Y cũng thế.
Ninh Tễ suy nghĩ nguyên tác trong nháy mắt, chậm rãi phục hồi tinh thần.
Y buông danh sách trong tay xuống, liền thấy giao nhân song sinh ngẩng đầu, cắn răng lần nữa mở miệng: "Xin tôn thượng ban cho chúng ta tự do!"
Bọn họ kiên định hơn, giọng điệu thỉnh cầu giữ bọn họ lại.
Lòng Khổng Linh ngẩn ra.
Liền thấy trong mắt Ninh Tễ có một tia thưởng thức nhỏ đến khó nhìn ra.
Hắn khẽ cau mày, không hiểu vì sao lại cảm thấy có hơi khó chịu.
"Các ngươi tiến lại đây."
Y thấp giọng ho một tiếng, nói.
Tư thế của người nọ vốn là tùy ý dựa lưng.
Giờ phút này áo choàng có chút trượt xuống, tóc đen như lông quạ, trắng đen tương phản cực độ khiến cả người y càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng hai giao nhân vậy mà nhìn ra ý tứ trong mắt y.
Đó là sự thưởng thức đơn thuần.
Loại ánh mắt thưởng thức này, trước đó chưa từng dừng trên người bọn họ.
Chỉ vì bọn họ là nô lệ, là đồ chơi.
Đây vẫn là...!lần đầu tiên có người dùng ánh mắt như vậy nhìn họ.
Rõ ràng là nên lo lắng vì sắp đến hiểm cảnh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, lại làm họ dâng lên một luồng cảm xúc.
Khẽ siết chặt tay lại, thế mà thở phào trong lòng.
Nghe lời tiến lên một bước.
Ninh Tễ không biết suy nghĩ của bọn họ, ánh mắt đã chuyển lên vòng Giải Linh.
Vòng Giải Linh là pháp khí cấp cao dùng để trói buộc dị loại trong Tu Chân giới, cách giải cũng không dễ.
Không phải trước đó hai người không muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vì thứ này mà phải từ bỏ.
Bọn họ tưởng rằng ngoài mặt vị tiên tôn này nói là có thể cởi bỏ, nhưng cũng sẽ tốn một phen công sức.
Ai ngờ rằng y chỉ nhàn nhạt rũ mắt, kiếm khí ngưng tụ trên đầu ngón tay.
Ngay khi hai người chưa kịp phản ứng lại, kiếm khí bao phủ lên cổ tay, chỉ nghe "rắc" một tiếng, vòng tay trong suốt trên cổ tay họ cũng theo đó mà vỡ ra.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên Ninh Tễ giải vòng Giải Linh.
Nhưng vạn phép tắc trên thế gian đều có chung một nguồn gốc, khóa đồ vật lại bằng linh lực, nguồn gốc chẳng qua cũng chỉ có thế thôi.
Y lấy lực phá kỹ thuật, cũng có thể coi là cởi bỏ.
Đột nhiên trên tay nhẹ đi, khiến hai người hoảng sợ.
Đồ vật vây khốn khiến bọn họ không cách nào hóa hình như cái cái ly tùy ý bị bóp nát, thậm chí lông mày người nọ còn không hề động một phân.
"Được rồi."
Ninh Tễ nhàn nhạt nói.
Hai giao nhân cúi đầu tròn mắt.
Trước đây họ không có nhận thức gì về thực lực, bây giờ thấy một màn này, trong lòng lại chịu chấn động.
Lần đầu tiên nhận thức được tầm quan trọng của thực lực.
Bọn họ lén ngước mắt, liền thấy người nọ nhắm mắt tựa như ngồi trên đám mây cao vời vợi.
Cách bọn họ chín tầng mây.
Trong lòng như có thứ gì đó nảy mầm.
Sau khi Ninh Tễ thu tay lại thì hình như có hơi mệt, liền không nhìn bọn họ nữa.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng trống, mắt thấy hội đấu giá sắp bắt đầu, rốt cuộc hai người cũng phục hồi tinh thần.
Bọn họ cần phải đi.
Nếu không đi thì sẽ không kịp nữa.
Hai người cảm kích trong lòng, khẽ siết chặt tay.
Có điều, trước khi giao nhân rời đi lại nhịn không được mà quay đầu, thấy người nọ nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Đa tạ đại nhân."
Ninh Tễ không trả lời.
Y chỉ cảm thấy hai giao nhân này có tư chất không tồi, ở Trân Bảo các lâu như vậy mà khi đối mặt với uy áp của y lại không quỳ gối.
Cho nên nguyện ý cho bọn họ một cơ hội nữa.
Hai giao nhân thấy y không nói gì, lén nhớ kỹ bộ dáng của y, trong lòng ổn định lại, lúc này mới xoay người rời đi.
Trong phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Khổng Linh bởi vì chuyện vừa rồi mà vẫn còn cứng người.
Có điều, hắn không nóng lên nữa làm Ninh Tễ có hơi đáng tiếc.
Tay vuốt ve trứng tiên hạc khẽ dừng lại.
Có lẽ lần sau tới, có thể để Ngụy Chí Vận chuẩn bị chút lò sưởi?
Y nghĩ như vậy, trong lòng đã có ý nghĩ vứt bỏ trứng tiên hạc.
Giao nhân rời đi cũng không thu hút bất luận sự chú ý nào.
Qua một lát sau, quản sự chủ trì hội đấu giá lên đài, tuyên bố hội đấu giá chính thức bắt đầu.
Vừa rồi Ninh Tễ giúp giao nhân mở vòng, dùng sức phá vòng, vận dụng chút linh lực, đúng là có hơi mệt.
Vốn dĩ y đã ít đi lại, mấy năm nay sau khi bị thương thì lại càng ít.
Y mím môi, sau khi nghe thấy âm thanh thì chậm rãi thu tay, lần nữa hướng mắt về phía hội đấu giá.
Sở Tẫn Tiêu ngồi ở lầu một, cũng lẳng lặng chờ.
Vị thiếu quả sự trước đó vẫn luôn quấn lấy hắn, sau khi bị hắn lạnh mặt thẳng thắn từ chối đã phất tay áo bỏ đi.
Sở Tẫn Tiêu không