Sau khi giao nhân lên tiếng, trong điện rơi vào tĩnh mịch.
Đuôi lông mày của Ninh Tễ nhảy dựng.
Tiên thị mang lồng sắt lên xong đã sớm lui xuống dưới, lúc này y mới chậm rãi nhớ ra.
Hình như vừa rồi tiên thị có nói.
—— Đây là lời xin lỗi của Ngụy Chí Vận đưa cho y.
Ở Tu Chân giới có không ít người thích đùa bỡn kẻ yếu, một số người có tu vi cao thâm càng đóng tinh.
Tuy Ngụy Chí Vận biết Ninh Tễ không thích, nhưng cảm thấy đưa lên hai người chắc sẽ không sai.
Số lượng giao nhân thưa thớt, dung mạo mỹ lệ, cũng là hiếm có ở Tu Chân giới.
Cho dù không cần làm chuyện đó, bưng trà rót nước cũng có vẻ có chút mặt mũi rồi.
Ông ta suy nghĩ rất nhiều.
Còn cố ý bảo người chọn ra hai người có dáng người đẹp nhất.
Cặp giao nhân đó sinh đôi, dung mạo giống nhau như đúc.
Giờ phút này đang dùng đôi mắt xanh đậm lấp lánh ánh nước sợ hãi nhìn y.
Huynh trưởng nắm tay đệ đệ, nín thở cẩn thận ngẩng đầu nhìn mặt nạ quỷ trước mặt mình.
Tiên thị đã lui xuống, hiện tại trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Không, là một người hai cá.
Con cá kia cẩn thận nhìn y.
Ninh Tễ không ngờ tới mình thế mà gặp được loại chuyện này, sau khi ngạc nhiên thì khẽ cau mày.
Có điều y đang đeo mặt nạ nên người khác không nhìn ra gì.
Chẳng qua chỉ cảm thấy uy nghiêm trên người y rất nặng, khiến người không thở nổi.
Mặt nạ quỷ khẽ động, liếc nhìn huynh trưởng song sinh một cái, liền thấy anh ta run lên, lại co rúm lui về sau một bước.
Ninh Tễ:......
Y trông đáng sợ lắm sao?
Nhưng lúc người bình thường thấy mặt nạ quỷ cũng không có lộ ra thần sắc như vậy, Ninh Tễ khẽ cau mày.
Khổng Linh sau khi nghe thấy một tiếng đại nhân kia, lúc này mới phản ứng lại.
Quào, cái tên ngụy quân tử này vậy mà qua lại với giao nhân.
Hắn biết ngay là người này tuyệt không như vẻ bề ngoài mà.
Tuy không có một chân với cái ông già kia, nhưng chắc chắn là có liên quan tới ổng.
Hóa ra y ra ngoài một mình, lấy ông già kia ngụy trang, sau lưng vậy mà muốn chơi nhân thú!
Ánh sáng tức giận trên thân trứng lóe lên, hận không thể biến thành người ngay lập tức vạch trần bộ mặt thật của y, để Sở Tẫn Tiêu cũng đến xem!
Thiếu niên giao nhân song sinh vốn là đang sợ hãi, giờ phút này thấy thân trứng sáng lên, còn ngửi được hơi thở thiên địch cấp cao của mình, bị dọa tới mức rơi nước mắt.
"Đại, đại nhân."
"Có thể để quả trứng đó cách xa bọn ta ra một chút được không."
Lần nữa mở miệng chính là đệ đệ đang sợ hãi.
Chim chóc vốn là thiên địch của giao nhân, hắn không ngừng phát ra hơi thở, đương nhiên là làm giao nhân run bần bật.
Vốn dĩ Khổng Linh còn tức giận, nghe thấy lời này thì cơ thể lập tức cứng đờ, lúc này mới ý thức được hình như động tác vừa rồi của mình...!có hơi quá đáng.
Khoan đã, hắn sẽ không bị lộ đâu nhỉ?
Thường ngày hắn ngụy trang thành tiên hạc hết sức cẩn thận, vừa rồi hình như không có chú ý nhiều như vậy.
Trong lòng hắn lộp bộp một chút.
Ninh Tễ cũng có chút nghi hoặc với quả trứng hết nóng rồi lạnh này.
Nếu y không nhìn lầm thì khí tức vừa rồi trên quả trứng này có chút không giống với A Hạc?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một sợi không thích hợp kia lập tức biến mất.
Ánh sáng hung dữ trên thân trứng ấm nhuận không còn nữa, lần nữa tản ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn.
Ninh Tễ khẽ híp mắt, không biết là nghĩ tới cái gì mà đầu ngón tay dừng lại một chút.
Nhìn quả trứng yên tĩnh như gà trong lòng, Ninh Tễ tạm thời dời tầm mắt khỏi trứng.
Chuyển tầm mắt về phía hai giao nhân: "Chỗ ta không cần hầu hạ, các ngươi đi xuống đi."
Lúc hai người nói chuyện Ninh Tễ có nhìn thấy lồng sắt mở ra, một lớp khóa nhỏ chẳng qua chỉ là tình thú mà thôi.
Hai giao nhân ở trong lồng sắt run bần bật, chỉ là sợ uy áp của y.
Giọng điệu của y hờ hững.
Đệ đệ vừa rồi mở miệng tưởng rằng mình đã nói sai gì đó, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, cắn răng nói:
"Xin lỗi đại nhân, xin hãy cho chúng ta một cơ hội nữa ạ."
Bọn họ bị □□ ở Trân Bảo các sớm đã quen, cho rằng bản thân đã đắc tội khách nhân.
Theo bản năng lập tức xin lỗi.
Bị khách nhân cho lui ra là lễ vật không có giá trị tồn tại.
Lần này ngay cả ca ca thận trọng cũng thay đổi sắc mặt.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tễ nói chuyện với sinh vật vô cùng mềm yếu, không khỏi khẽ cau mày.
"Vừa rồi chỉ là hiểu lầm."
"Không liên quan tới các ngươi, ta không thích những thứ này."
Cả quá trình nói chuyện y đều lạnh nhạt, hoàn toàn khác với những khách nhân có ý đồ đen tối với họ.
Dừng lại một chút rồi cau mày bổ sung: "Ta sẽ tự mình giải thích với Ngụy Chí Vận."
Nghe thấy lời này.
Lòng huynh trưởng giao nhân dừng lại, nhịn không được ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy tuy người nọ có đeo mặt nạ.
Nhưng không có khiến người khác vừa nhìn đã lạnh thấu xương.
Anh ta lặng lẽ nhìn Ninh Tễ, thấy màu môi y có hơi trắng bệch, thấp giọng ho.
Huynh trưởng giao nhân trước đó không chú ý, lúc này vậy mà phát hiện tay cầm ly của người nọ còn hấp dẫn hơn so với bạch ngọc.
Anh ta nhảy dựng trong lòng.
Do dự không biết nên lui về ở lại.
Thấy Ninh Tễ sau khi nói chuyện với họ thì lập tức thu tầm mắt lại.
Trong lòng bỗng hiện lên một suy nghĩ lớn mật.
Huynh đệ song sinh tâm ý tương thông.
Sau khi đệ đệ nhận ra suy nghĩ của anh ta, cũng sửng sốt trong nháy mắt.
Nhưng cũng quay đầu lại duỗi tay ra nắm lấy tay anh ta.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều phát giác thần sắc trong mắt đối phương.
Bọn họ là lễ vật mà Trân Bảo các đưa cho vị đại nhân này, nếu bị cho lui về, chưa biết chừng ngày nào sẽ bị đưa cho người khác, chi bằng bắt lấy người trước mắt này.
Ít nhất...!thoạt nhìn phong thái người này không tầm thường, sẽ không cảm thấy hứng thú với bọn họ.
Anh ta mím môi, trông ngóng người này hồi lâu, thấy y không hề nhìn về phía bọn họ.
Không khỏi do dự một chút, cẩn thận mở miệng: "Đại nhân nhận bọn ta được không?"
Anh ta dừng một chút, trước khi Ninh Tễ mở miệng thì