Editor: Linh KimTan học tiết tự học ban nhất, Lý Lập cảm thấy mỹ mãn kẹp sổ sách đi ra ngoài phòng học.Tống Vân Kỳ quay đầu nhìn Ngôn Cẩn một cái, sau đó nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi của mình.Ngôn Cẩn cũng không có chú ý đến điểm này, bởi vì cô đang cùng Ngôn Hi thảo luận về bài thi của Lý Lập, có một chỗ cô không hiểu rõ.Thằng đến khi có một bóng người đứng bên người mình, hơn nữa còn gõ gõ xuống bàn vài cái.
Ngôn Cẩn lúc này mới bất tri bất giác ngẩng đầu lên.Sau đó một thiếu niên tuấn tú đơn thuần rơi vào trong mí mắt cô.Là Tống Thiên.Ngôn Cẩn có chút nghi hoặc nhướng mày, “Cậu như thế nào vào được đây?”Ngày thường tuy nói rằng cô cùng Ngôn Hi đi lại với anh em nhà họ Tống tương đối gần.
Nhưng bởi vì không phải cùng một ban, cho nên nếu không có chuyện gì quan trọng, Tống Thiên đều sẽ không bước vào phòng học ban nhất một bước.Ngày thường nếu có chuyện gì muốn tìm Tống Vân Kỳ, Tống Thiên cũng đều đứng ở cửa, sau đó nhờ mấy bạn học ngồi gần cửa giúp hắn kêu Tống Vân Kỳ một chút.Mà không phải giống như bây giờ liền trực tiếp đi vào.Trong lòng Tống Thiên vốn dĩ có thật nhiều lời muốn hỏi Ngôn Cẩn.
Nhưng hiện tại nhìn đến Ngôn Cẩn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn mình, đột nhiên Tống Thiên cái gì cũng đều không nói ra được.Hắn nhớ tới anh họ nhà mình có kể sự việc phát sinh lúc trước cho mình, nội tâm liền không khỏi khẩn trương một trận.Ngôn Cẩn mím môi: “Như thế lại lại không nói lời nào?”Không biết vì sao, Ngôn Cẩn cảm thấy Tống Thiên hôm nay thật sự quá mức kỳ quái.Nghe được âm thanh của Ngôn Cẩn, lúc này Tống Thiên mới từ trong suy nghĩ của mình hồi phục lại tinh thần.Hai tay giấu phía sau nắm chặt trong nháy mắt, Tống Thiên rốt cuộc mới đem lời nói trong lòng của mình nói ra.“Tiểu Cẩn, tớ nghe nói tiết trước có người tìm cậu gây phiền toán, cậu có chịu ủy khuất không?”Ngôn Cẩn nghe vậy nhướng mày: “Cậu nghe ai nói?”Tống Thiên bị câu hỏi của Ngôn Cẩn trở nên lúng túng, lát sau hắn mới nói: “Bạn học.”Ngôn Cẩn cười, cô hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang ở cửa phòng học nhìn trộm cô cùng Tống Thiên bên này.Sau đó có chút không có ý tốt trực tiếp kêu lên: “Tống Vân Kỳ, không phải anh đi buồng vệ sinh sao? Bò ở đó làm gì?”Tống Thiên lúc này nhìn theo ánh mắt Ngôn Cẩn, thời điểm nhìn thấy anh họ mình, hắn không khống chế được đỏ mặt lên.Sau đó xoay người đối với Ngôn Cẩn nhận sai.“Thực xin lỗi Tiểu Cẩn, tớ nói dối, việc này là anh họ nói với tớ.”Tống Thiên cơ hồ không có suy xét liền đem anh họ của mình bán đứng.Tống Vân Kỳ vừa vặn từ bên ngoài đi vào phòng học, nghe được những lời này của Tống thiên, hắn sửng sốt một chút.Sau đó không khỏi cảm thán ở trong lòng.
Người anh họ là hắn quả thực không là gì so với người trong lòng của em họ.Ngôn Cẩn hiên nhiên không nghĩ tới Tống Thiên sẽ nói như vậy, cô không nhịn được phụt cười thành tiếng.Tống Thiên nghe được Ngôn Cẩn cười, màu đỏ trên mặt càng tăng thêm mấy độ.Ngôn Cẩn nhìn Tống Thiên, không khỏi chớp chớp mắt.Ừ……..
Tống Thiên hiện tại thật sự là mỹ lệ mê người.Ngôn Cẩn cũng không phải là một cô gái nhỏ đơn thuần, cô ở đời trước trải qua mấy lần yêu đương, cái này làm cho cô biết những người khác có tình cảm với cô.
Đây là thiên phú nhanh nhạy.Nếu nói lúc trước Ngôn Cẩn không có đem Tống Thiên nghĩ đến phương diện kia.
Hôm nay nhìn biểu hiện của Tống Thiên, cũng đủ làm Ngôn Cẩn biết nội tâm đối phương có ý niệm gì.Tống Thiên cắn chặt răng, lấy hết can đảm nói ra lý do đã chuẩn bị tốt trước khi chạy vào phòng học ban nhất.“Tiểu Cẩn, nếu bọn họ còn dám lại đến bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nói cho tớ.
Tớ sẽ bảo vệ cậu!”Nói xong câu đó, Tống thiên mới thở phào nhẹ nhõm một hơn, sau đó dùng một loại ánh mắt mong chờ nhìn Ngôn Cẩn.Đó là một loại thật cẩn thận, tràn ngập ý muốn bảo vệ trong ánh mắt.Nội tâm Ngôn Cẩn bỗng nhiên có điểm rung động, chỉ là trên mặt cô vẫn bình bình đạm đạm.“Yên tâm đi, có giáo viên ở đây, tớ sẽ không có việc gì.”Tống Thiên nghe vậy trên mặt là thần sắc không tán đồng.Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ, liền bổ sung thêm một câu.“Về sau bọn họ nếu còn dám tìm đến, tớ