Editor: Linh KimÁnh mắt Lăng Phong gắt gao dán xuống mặt đất, tư suy có chút hỗn loạn, còn không ngừng truy vấn âm thanh kia ở trong đầu.【 Ngươi mau ra đây đi, hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ? 】【 Ta đã sớm nói với ngươi nhanh chóng động thủ, hiện tại ta có thể làm gì bây giờ? 】【 Không phải ngươi nó sẽ giúp ta sao? Không phải ngươi biết cô ta sẽ làm gì sao, vì cái gì ngươi không giúp ta thoát khỏi cô ta.
】【 Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, hiện tại ta cũng không có biện pháp, nếu không ngươi chờ cảnh sát đến, đem ngươi vào nhà giam mấy năm, chờ đến lúc ngươi ra ngoài ngươi lại tìm cơ hội giết cô ta, khi đó hết thảy còn kịp.
Chẳng qua cha mẹ ngươi không có khả năng cứu được nữa.
】【 Nếu không bây giờ liền chờ cô ta mất cảnh giác, ngươi nhân cơ hội khống chế cô ta, sau đó dựa theo kế hoạch ban đầu, đẩy cô ta từ sân thượng xuống, như vậy cha mẹ ngươi liền có thể được cứu.
】【 Rốt cuộc nên làm thế nào, quyết định là ở ngươi, ta đã nói cho ngươi biện pháp.
】Nói xong câu này, âm thanh kia liền biến mất.Ánh mắt Lăng Phong ngưng đọng nhìn xuống mặt đất, trong lòng đấu tranh nội tâm.Hiện tại hắn chỉ hy vọng lát nữa Ngôn Cẩn có thể mất cảnh giác.Nghĩ như vậy hắn liền miễn cưỡng vực dậy tinh thần cùng Ngôn Cẩn nói chuyện, muốn lừa cô đem lưỡi dao sắt bén buông xuống, chỉ cần không có lưỡi dao kia, chẳng lẽ hắn không đánh lại một Ngôn Cẩn yếu đuối mắc bệnh tim?Chỉ là Lăng Phong lại không có chú ý tới, liền ở lúc hắn cùng âm thanh kia nói chuyện với nhau, ánh mắt Ngôn Cẩn bên cạnh hắn chợt lóe lên, như suy tư gì đó nhìn lan can sân thượng chỉ cao chừng nửa người.“Tiểu Cẩn, trước hết em lấy dao ra được không, tôi có chút sợ hãi.” Lăng Phong cắn răng nói: “Tôi đảm bảo lát nữa sẽ không lộn xộn, chúng ta bình tĩnh tâm sự được không?”Ngôn Cẩn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Phong.Trong lòng Lăng Phong có chút nôn nóng, ngón tay hắn không khống chế được cào vài vết trên mặt đất.Ngôn Cẩn vẫn luôn nhíu mày nhìn động tác nhỏ này của Lăng Phong, thẳng đến khi di động bên kia vang đến tiếng cảnh sát.“Học sinh Ngôn Cẩn, hiện tại em vẫn ổn chứ?”Ánh mắt Ngôn Cẩn nhìn đến di động trên mặt đất.Môi cô giật giật: “Em vẫn ổn.”Đầu điện thoại bên kia là giọng nói ôn nhu của nữ cảnh sát: “Bọn bắt cóc em đâu?”“Hắn bị em khống chế được.”“Tốt, em liền khống chế hắn, đừng cử động, người của chúng ta có lẽ đã đến nơi phát ra tín hiệu.Lỗ tai Ngôn Cẩn giật giật, vài tiếng kinh hô cùng tiếng đánh nhau truyền tới lỗ tai cô.Hiển nhiên là những cảnh sát đó đã tới tầng dưới của sân thượng.Ánh mắt Ngôn Cẩn sáng lên, trên mặt cũng lộ ra vài phần tươi cười, tựa hồ rốt cuộc cảnh sát đã tới, tâm cô có thể thả lỏng một chút.Điều này làm cho sức nặng đè trên xương sống Lăng Phong thả lỏng một chút, vốn dĩ lưỡi dao gắt gao chĩa thẳng vào cổ Lăng Phong lúc này nghiêng lệch một chút.【Chính là bây giờ! 】Âm thanh kia đột nhiên hét lớn.【Đứng lên đẩy cô ta xuống.
】Lăng Phong theo bản năng duỗi tay chế ngự tay cầm dao của Ngôn Cẩn, sau đó từ mặt đất đứng lên.Ngôn Cẩn phản ứng cũng thực nhanh, hai người liền trực tiếp xô đẩy nhau.Sức lực của Ngôn Cẩn yếu, nhưng cô cũng còn muốn sống, cho nên tay chân đều được cô lấy ra sử dụng, thậm chí lúc cần thiết còn dùng miệng cắn tay Lăng Phong.Lăng Phong bị đau, trực tiếp đẩy mạnh Ngôn Cẩn về phía lan can sân thượng, phần eo Ngôn Cẩn trực tiếp đụng vào thành lan can, làm cho cô đau đớn cuộn tròn người lại.Lăng Phong thấy thế thừa thắng xông lên, trên mặt hắn treo một ý tươi cười đắc ý, trực tiếp hướng về phía Ngôn Cẩn nhào tới, liền muốn đẩy Ngôn Cẩn xuống lầu.Ngôn Cẩn quay đầu lại nhìn, nơi cô đứng cao chừng 30 tầng, nếu ngã xuống, khẳng định là phải chết.Ánh mắt Ngôn Cẩn lại rơi xuống cửa sắt của tần thượng.Tiếng bước chân “Cộp cộp cộp” vang lên, Ngôn Cẩn đã nhìn thấy mấy người mặc đồng phục cảnh sát từ cửa sắt chạy ra.Lăng Phong tựa hồ đã nghe được âm thanh.
Động tác của hắn dừng lại một chút, liền muốn