Editor: Linh KimNgôn Cẩn từ lâu đã biết chị gái không phải chị ruột của mình.Cô là trong một lần phát bệnh ngẫu nhiên biết được điều này.Lúc ấy cô nằm trên giường bệnh, tuy rằng ý thức đã thanh tỉnh, nhưng bởi vì thân thể quá mệt mỏi mà không có cách nào nhúc nhích.Cô không mở mắt ra được, chỉ có thể bất lực nằm trên giường, sau đó nghe cha mẹ mình ở bên cạnh nói chuyện.Vốn dĩ âm thanh của Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu rất nhỏ, bọn họ sợ làm phiền đến Ngôn Cẩn.
Nhưng giữa chừng không biết bọn họ nói chuyện gì, Ngôn Cẩn liền nghe được cảm xúc của Tần Văn Châu kích động lên.“Tiểu Cẩn đã như vậy, anh còn bao che cho nó phải không? Nếu không phải nó mang Tiểu Cẩn ra ngoài, làm sao Tiểu Cẩn có thể phát bệnh? Ngôn Thành em nói cho anh biết, Tiểu Cẩn lần này mà có bất trắc gì, anh liền mang theo đứa con hoang Ngôn Hi kia cút đi cho em, em và anh ly hôn.”Lấy tuổi của Ngôn Cẩn lúc đó, tạm thời không có cách lý giải đối với từ “Con hoang” trong miệng Tần Văn Châu là ý gì, cô chỉ biết giống như mẹ không thích chị.Như vậy, mẹ luôn ôn nhu vì cái gì lại không thích chị luôn thiện lương vậy?Ngôn Cẩn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước mình theo Ngôn Hi chạy ra ngoài, sau đó cô bị anh tiểu béo dọa sợ, lúc này mới tái phát bệnh tim.Có phải bởi vì chuyện này hay không?Lấy chỉ số thông minh của Ngôn Cẩn mà nói, cô chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này.Ngôn Cẩn trở nên sốt ruột, cô nên nhanh chóng tỉnh lại nói cho mẹ biết, việc này không có quan hệ gì với chị, chính là cô trộm đi theo chị ra ngoài.Có lẽ ý nghĩ muốn giải thích trong lòng quá mãnh liệt, Ngôn Cẩn lúc này thuận lợi tỉnh dậy.Cô mở mắt ra, cánh môi sưng lên khô khốc, hô một tiếng “Mẹ”.Ngôn Cẩn muốn nói với Tần Văn Châu là “Không liên quan đến chị.”Nhưng không biết vì sao, cô vừa mở miệng, liền không khống chế được chảy nước mắt ra.Tần Văn Châu thấy thế, vội vàng tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé của Ngôn Cẩn, liền an ủi cô.Ngôn Cẩn giờ khắc này có chút mộng bức, bởi vì cô phát hiện ra thế nhưng mình nói không nên lời, chỉ có thể khóc lóc không ngừng.Nhưng bản thân cô trước nay đều không muốn làm như vậy.Ngôn Cẩn không biết đã xảy ra cái gì, nhưng hiện tại cô không có biện pháp khống chế hành vi của mình.Sau đó có lẽ Tần Văn Châu thấy Ngôn Cẩn khóc đến đau lòng, cho nên một bên Tần Văn Châu ôm Ngôn Cẩn dỗ dành, một bên lạnh mặt đối với Ngôn Thành gọi Ngôn Hi vào.Tiểu Ngôn Hi có lẽ biết hiện tại Tần Văn Châu đang tức giận, từ lúc vừa vào cửa cô vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào.Ngôn Cẩn nhìn chị, trong lòng thập phần cao hứng, cô ở trong lòng Tần Văn Châu vặn vẹo thân mình hai cái, liền muốn từ trong lòng đối phương đi xuống, chạy xuống bên người Ngôn Hi.Nhưng cũng chính là lúc này, đã xảy ra một việc mà đến tận lúc chết cô mới hiểu rõ.Cô nghe được “Chính mình” nói với Tần Văn Châu: “Mẹ, chị không cho con chơi cùng chị, còn đẩy con ngã.”Ngôn Hi nghe vậy, lúc này có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên: “Mẹ, con không có.”Cô chỉ biết em gái có bệnh tim, không thể hoạt động quá nhiều, cho nên lúc ra ngoài chơi mới không mang em gái theo.Đến nỗi đi đẩy Ngôn Cẩn, đó là không có khả năng xảy ra.
Như thế nào cô có thể đi đẩy Ngôn Cẩn đây.Tuy rằng Ngôn Hi có thể cảm giác được cha mẹ đối đãi với mình cùng em gái khác nhau, nhưng cô đều cho rằng là bởi vì thân thể em gái suy nhược, cho nên ngày thường cô cũng đối xử với em gái rất tốt.Cô sao có thể nhẫn tâm đi đẩy em gái?Nhưng quá rõ ràng, Tần Văn Châu tự nhiên là lựa chọn tin tưởng lời Ngôn Cẩn.Bà giận dữ một hồi, tuy rằng không có động thủ đánh Ngôn Hi, nhưng sau khi nghiêm khắc chỉnh đốn Ngôn Hi một phen, sau đó còn đem nhốt Ngôn Hi vào phòng tối một ngày.Mà Ngôn Cẩn, ở một bên trợn mắt há hốc mồn nhìn sự việc phát triển đến tình trạng này.
Cô muốn đi ngăn cản Tần Văn Châu, nhưng mỗi lần cô có nghĩ định này, trong hư không có thứ gì khống chế cô lại, làm cô không thể nhúc nhích.Khi đó Ngôn Cẩn nhỏ tuổi chỉ biết sợ hãi, sau đó khóc lên.Cô bò ở trên vai Tần Văn Châu, cắn ngón tay mình nhìn khuôn mặt ủy khuất của Ngôn Hi, tâm của cô cũng không khỏi cảm thấy ủy khuất theo.Rõ ràng cô muốn giải thích cho chị, vì cái gì sự việc lại biến thành