Editor: Linh KimNgôn Hi cố nén tức giận trong lòng, chọc chọc người ngồi trước bàn Ngôn Cẩn, chính là cô gái tên Tiêu Vân.
Tiêu Vân thực là một cô gái thẹn thùng, Ngôn Hi tận lực khống chế âm thanh mềm giọng hỏi: “Vân Vân, cậu có biết mấy thứ này là ai mang tới không?”Tiêu Vân xoay người ngượng ngùng lắc đầu.
“Không có, lúc tớ đi vào đã thấy trên bàn bạn học Ngôn Cẩn có những thứ này.
”Không có được đáp án, Ngôn Hi cũng không hoàn toàn thất vọng, cô lại đem ánh mắt phóng tới trên người các bạn học khác.
Ngôn Hi đi đến trên bục giảng, gõ gõ cái bàn, tiếng gõ xuống hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Quấy rầy mọi người một chút, có ai thấy được ai là người để đồ lên bàn em gái tớ không?”Lúc này Ngôn Hi thực mau có được đáp án, một nam sinh vóc dáng cao gầy nói:“Là một học trưởng năm ba, kết thúc giờ thể dục buổi sáng hắn đến phòng học tìm Ngôn Cẩn, nhưng Ngôn Cẩn không có ở đây, hắn liền thả lấy thứ kia lên bàn học của Ngôn Cẩn.
”Sau khi nam sinh này mở miệng, mặt khác cũng có mấy người gặp qua Lăng Phong bắt đầu nói chuyện.
“Học trưởng kia tớ biết, chị gái tớ năm nay học năm ba, tớ nghe chị nói qua học trưởng kia là năm nay mới chuyển đến, lần thi gần nhất cướp đi giải nhất, hơn nữa nghe nói trong nhà còn đặc biệt có tiền.
”Một cô gái vẻ mặt hâm mộ nói.
Liền nói lớp ban nhất này là lớp mũi nhọn, kỳ thực cũng không thiếu cô gái đối với tình yêu ôm một chút ảo tưởng, đặc biệt là đối với vẻ ngoài của Lăng Phong, kỳ thực cũng thỏa mãn hình tượng một bạch mã hoàng tử.
Biết được thân phận người có ý đồ với em gái mình, Ngôn Hi tạm thời cũng không nóng nảy.
Cô chọc chọc Tống Vân Kỳ, sau đó hai người trực tiếp đem đồ vật trên bàn Ngôn Cẩn ra ngoài phòng học, trực tiếp vứt tất cả vào thùng rác.
Thứ gì chứ, làm như Tiểu Cẩn của bọn họ chưa từng ăn qua mấy thứ này.
Dối trá làm ra vẻ tự cao tự đại!Ngôn Hi ở trong lòng hạ một cái định nghĩa về Lăng Phong.
Tuy rằng công ty của Ngôn Thành so ra kém hơn nhà Lăng Phong rất nhiều, cũng kém độ nổi tiếng so với công ty đối phương, nhưng chỉ nói trong thành phố Tĩnh An mà nói, Ngôn Thành trải qua mười năm nỗ lực, công ty hắn thành lập cũng coi như công ty lớn số một số hai trong thành phố Tĩnh An.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi từ nhỏ sinh hoạt cũng chưa từng ăn qua khổ.
Càng đừng nói Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu mỗi lần ra ngoài thấy đồ vật gì thú vị sẽ tìm mọi cách mang về cho Ngôn Cẩn.
Sau khi trở lại chỗ ngồi, Ngôn Hi nhìn ánh mắt ỷ lại mình của em gái, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thành tựu, cô nhất định bảo vệ tốt em gái.
Chỉ là Ngôn Hi không có chú ý tới, một nam sinh ngồi gần khu vực thùng rác, sau khi rối rắm nhìn thùng rác một lúc lâu, vẫn lựa chọn lấy di động của mình ra, thừa dịp mọi người không chú ý chụp một bức ảnh thùng rác, sau đó gửi cho người nào đó.
Ban nhất năm ba, Lăng Phong lấy di động ra, nhìn hình ảnh của một đứa em an bài ở lớp ban nhất năm nhất gửi qua cho mình, đồ ăn vặt chính mình mới mang qua nửa giờ trước tràn đầy trong thùng rác, khóe miệng lại lộ ra một tia mỉm cười.
Thú vị.
Mà ở lớp ban nhất năm nhất bên này, Ngôn Hi sau khi chỗ về chỗ ngồi của mình, trong lòng vẫn có điểm không yên tâm, liền đối với Ngôn Cẩn ân cần dạy bảo.
Thẳng đến khi Ngôn Cẩn đảm bảo tuổi mình còn nhỏ mới không nghĩ đến yêu đương đâu, lúc này Ngôn Hi mới buông tha cho Ngôn Cẩn.
Chỉ là Ngôn Hi cũng không nghĩ tới, cô bên này còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để cái Lăng Phong học trưởng kia đánh mất ý niệm với Ngôn Cẩn, thì Lăng Phong liền từ giữa thời gian tan học đi tới phòng học ban nhất.
Sau khi giáo viên vừa đi ra từ phòng học, Ngôn Hi còn ở chỗ ngồi thu thập đồ đạc, liền nghe được trong phòng học vang lên một trận kinh hô, còn có mấy tiếng cảm thán “Thật đẹp trai” linh tinh của mấy bạn nữ.
Ngôn Hi nghi hoặc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn lãng, vóc dáng cũng thập phần hoàn mỹ đang đứng bên ngoài phòng học.
Đối phương đi lên một chút, dùng âm thanh dễ nghe hỏi: “Xin hỏi học muội Ngôn Cẩn có ở đây không?”Ngôn Cẩn vốn dĩ đứng đối diện cửa phòng học, đang chờ Ngôn Hi thu dọn đồ dạc, nghe được âm thanh truyền đến, ánh mắt Ngôn Cẩn dừng lại một chút, sau đó làm bộ dáng không biết gì xoay người nhìn về phía người đang đứng ở cửa.
Tuy rằng Ngôn Cẩn đã sớm biết Lăng Phong trông như thế nào, nhưng lúc này cô cũng chỉ có thể giả bộ vô tội hỏi đối phương: “Tôi chính là Ngôn Cẩn, xin hỏi học trưởng đây là?”Khóe miệng Lăng Phong gợi lên, cười nói: “Tôi là Lăng Phong, có thể cùng em nói chuyện không?”Sau khi nhận được bức ảnh