Editor: Linh Kim"Anh là cái người bận rộn, em còn tưởng hôm nay anh không về đâu.
" Tần Văn Châu dùng ngữ khí không được tốt nói.
Cũng là ai mà chồng mười ngày nửa tháng đều không thấy được mấy lần, sẽ sinh khí là không tránh được.
Ngôn Thành đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Văn Châu, bóp bóp vai Tần Văn Châu mấy cái, lúc này mới lấy lòng nói: "Vất vả cho vợ, đều không phải công ty tiếp nhận đơn hàng lớn, cho nên mới bận rộn một chút sao! Hơn nữa em xem hôm nay không phải anh đã trở về sao, đừng không vui.
"Tần Văn Châu hừ một tiếng: "Anh còn tính có lương tâm, hôm nay chính là ngày đầu tiên Tiểu Cẩn đi nhà trẻ, anh thân là cha mà không đưa con bé đi thì thôi, buổi tối nếu còn không trở về, em liền khiến cho anh đẹp mặt.
"Đối với cha mẹ nói chuyện, Ngôn Cẩn tỏ vẻ mình một chút hứng thú cũng không có, bởi vậy thời điểm Ngôn Thành vội vàng lấy lòng Tần Văn Châu, cô liền kéo tay Ngôn Hi đi rửa tay.
Ở bên bàn ăn đã dọn sẵn vị trí, chỉ thiếu ngồi vào ăn cơm.
Chỉ tiếc chính mình không thể tự ăn.
Ngôn Cẩn nghĩ như vậy một chút, không ngăn được có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cô thật sự không nghĩ Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu là thành phần trí thức cao, lại còn có thể sủng con gái đến mức độ như thế.
Thân thể của cô đã 6 tuổi, hiện tại không tự mình ăn cơm, cũng không tự mình mặc quần áo.
Mà Ngôn Hi bằng tuổi cô, cái gì cũng tự làm.
Nhìn đến Tần Văn Châu hai người còn tiếp tục tình tứ, Ngôn Cẩn không nhịn được ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Tần Văn Châu, cô liền nhỏ giọng nói: "Mẹ, con đói bụng.
"Giọng nói rơi xuống, trong lòng Ngôn Cẩn tự cảm thấy rùng mình.
Tần Văn Châu nghe vậy, lập tức đem chuyện của Ngôn Thành vứt ra sau đầu, bà đi tới rửa sạch tay liền ngồi xuống bên cạnh Ngôn Cẩn, bắt đầu đút cho Ngôn Cẩn ăn tối.
Ngôn Thành thấy vậy không khỏi bĩu môi: "Em liền chiều con như vậy sao?"Lời nói trong miệng vừa dứt, liền không biết vì sao cảm nhận được một cỗ dày đặc ánh mắt chăm chú nhìn mình.
Hắn bỗng nhiên rùng mình một cái, lại nhìn đến sườn mặt của vợ cùng với tầm mắt của con gái đang bò trên bàn hướng nhìn mình.
Cô là đều đã 6 tuổi, lại không phải 6 tháng.
Ngôn Cẩn lần đầu cảm thấy Ngôn Thành thuận mắt.
Cô không khỏi nhân cơ hội hướng Tần Văn Châu đưa ra yêu cầu:"Mẹ, con có thể tự mình ăn cơm.
"Sau đó tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tần Văn Châu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhưng trong mắt Tần Văn Châu, đây chính là ánh mắt con gái tràn đầy ủy khuất.
Trong nháy mắt Tần Văn Châu bốc hỏa.
Bà lập tức đem đôi đũa đập xuống trên bàn: "Ngôn Thành, anh trở về tìm việc làm đi.
"Ngôn Thành có chút đơ ra, hắn kỳ thật chỉ là tưởng chỉ đùa một chút tới, ai biết Ngôn Cẩn coi như thật đâu.
Lại nhìn đến vợ sinh khí, anh mắt "Uỷ khuất" của con gái nhỏ, tâm hắn cũng lập tức khẩn trương lên.
Sau đó liền vọt tới bên người Ngôn Cẩn, nói một trận:"Bảo bảo đừng nóng giận, ba ba cùng mẹ là nói đùa không có nói con, Tiểu Cẩn của chúng ta mới lớn có một chút, vẫn cần mẹ đút ăn cơm.
"“Phốc” một tiếng, Ngôn Cẩn phảng phất nghe được âm thanh rách nát tên là nguyện vọng trong lòng mình.
Cô thực sự có chút không vui, ngay cả bàn tiệc lớn như vậy cũng không thể hấp dẫn ánh mắt cô.
Lúc sau ăn uống qua loa xong, Ngôn Cẩn liền nói với Tần Văn Châu mình muốn đi ngủ.
Hôm nay hoạt động một ngày của cô so với ngày thường ở nhà đều nhiều hơn, cô tự nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Tần Văn Châu lại chỉ cảm thấy con gái bị ba ba làm thương tâm, cố nén giận đưa Ngôn Cẩn tới giường, nhìn Ngôn Cẩn ngủ.
Lúc này bà mới rời khỏi phòng của Ngôn Cẩn, đi tìm Ngôn Thành tính sổ.
Bởi vậy buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm từ phòng mình đi ra, nhìn đến đầu tiên là hình ảnh Ngôn Thành gục đầu xuống ngồi bên bàn ăn, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm hướng cửa phòng Ngôn Cẩn.
Thời điểm nhìn thấy Ngôn Cẩn ra đến, ánh mắt Ngôn Thành sáng rực lên, sau đó từ trên ghế đứng dậy, vọt tới bên người Ngôn Cẩn.
Còn không đợi Ngôn Cẩn phản ứng lại, hắn liền bế Ngôn Cẩn lên một phen, sau đó từ trong miệng nói: "Con gái ngoan, hôm nay ba ba mang con đi rửa mặt.
"Ngôn Thành ôm Ngôn Cẩn vào buồng vệ sinh, đưa Ngôn Cẩn bàn chải đánh răng đã nặn tốt kem đánh răng, nhìn Ngôn Cẩn chà xát tốt, sau đó lại dùng khăn lông tẩm nước ấm đưa Ngôn Cẩn lau mặt.
Chính là hiện tại đi tới một bước, khiến Ngôn Thành rối bời.
Hắn cũng chưa từng chải tóc cho con gái.
Trước đây đều là vợ Tần Văn Châu của mình làm.
Ngôn Thành ở lăn lộn nửa ngày trên đầu của Ngôn Cẩn cũng không tìm ra cách, rốt cuộc hướng cầu cứu về phía Tần Văn Châu không biết đã đứng xem kịch vui từ khi nào.
Tần Văn Châu nghe vậy trừng hắn một cái, lại cũng tiến lên từ trong tay Ngôn Thành đoạt lấy lược đã tàn phá mái tóc đẹp.
Chỉ là trong miệng bà còn châm chọc Ngôn Thành: "Chính anh không làm được việc, dựa vào cái gì yêu cầu Ngôn Cẩn đi làm.
"Ngôn Thành không dám tranh luận, chỉ ở một bên gật đầu.
Hắn cũng thật sự sợ chọc con gái sinh khí, sau đó còn làm hại chính mình buổi tối còn phải chịu đựng vợ "Dạy dỗ.
"Tần Văn Châu tiếp nhận không quá vài phút, trên đầu Ngôn Cẩn xuất hiện hai bím tóc giống hệt hôm qua.
Bởi vì ngày đầu tiên Ngôn Cẩn bình bình an an trở về, hơn nữa bà về sau biết được Ngôn Cẩn ở nhà trẻ cũng thực vui vẻ, thân thể cũng không có chỗ nào không thoải mái.
Cho nên buổi sáng hôm nay Tần Văn Châu đưa Ngôn Cẩn đi học thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa, tuy bà không muốn thừa nhận, nhưng sau khi Ngôn Cẩn đi nhà trẻ, thời gian riêng tư của bà tức khắc nhiều lên.
Nguyên bản bà mỗi ngày đều thực bận bận rộn rộn, thậm chí buổi tối còn phải thức hoàn thành