Tô Cẩn Du ngồi xuống liền ngồi đến 4 5 tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó, Tô San có quay về một lần, hâm nóng một ít thức ăn cho anh, thấy anh ăn xong lại chạy ra ngoài.Chị cả cũng đã trở về một chuyến, cô mang theo một thùng nhựa màu trắng, ra bờ sông đổ đầy nước, rồi vội vàng lấy ra một cái bánh bột ngô ở dưới đế tủ đựng bát.Chị cả đã tốt nghiệp tiểu học, đang giúp cha mẹ làm việc đồng ruộng, thứ cô cầm chính là bữa trưa của ba người bọn họ.Tô Cẩn Du ghé vào cửa sổ, thở dài nhìn bóng lưng của chị cả.Bé thế mà đã tốt nghiệp tiểu học, cô nên là bảo bối của cha mẹ mới đúng.Tầm hai, ba giờ, thời điểm nóng nhất trong ngày, Tô Chiêu Đệ đã trở về, mồ hôi nhễ nhại.Nhìn rất vui vẻ nha, chắc là đi chơi vui lắm.Vừa trở về, cô đi thẳng đến phòng của chị cả, thấy Tô Cẩn Du ở đây liền sửng sốt: "Em không có lật sách của chị cả và chị hai chứ."Tô Cẩn Du lắc đầu, Chiêu Đệ thở phào nhẹ nhõm."Cũng không được nhúc nhích!" Cô nghiêm nghị nhắc nhở, rồi tiến đến lật ra xem.
Là sách lớp 1 của chị cả, đã cũ đến ố vàng.
Đây là khát vọng của chị cả đối với tri thức còn sót lại, may mắn không bị cha mẹ xem như mồi lửa mà đốt đi.Cô say sưa đọc, Tô Cẩn Du hơi khó hiểu, Chiêu Đệ lúc bé không được đi học, thế nhưng cô đang đọc một trang sách ngữ văn đầy chữ."Chị, những chữ này chị đều nhận ra được sao?" Tô Cẩn Du hỏi một cách ngây thơ, anh đã có ký ức của đứa trẻ nghịch ngợm kia, nên có thể hành động như một đứa trẻ 7 tuổi.Bé Chiêu Đệ kiêu ngạo ừ một tiếng: "Mỗi ngày chị đều đi đến lớp, thầy Lý cho chị đứng ngoài cửa sổ nghe."Trong sách cũng không nói đến Chiêu Đệ đã khổ cực nỗ lực cố gắng như thế nào, Tô Cẩn Du nhận ra rằng trước mặt anh không phải là một vai phụ dưới ngòi bút của tác giả, mà là con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ và linh hồn, là người sống sờ sờ.Tô Cẩn Du rất khâm phục cô bé này, nếu có thể bồi dưỡng Chiêu Đệ thật tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành người tài.Nhưng sau khi Tô San trọng sinh trở về, mặc kệ cô em gái này.
Không chỉ như vậy, nhìn chị cả làm việc quá độ đến kiệt sức, nhìn chị 2 tuổi còn nhỏ đã phải làm mẹ kế, phải biết rằng hai người chị này đối xử với Tô San cũng không đến nỗi tệ.
Vào thời điểm Tô San nghèo túng nhất, tuy họ chưa từng tiêu nhiều tiền cho cô, thế nhưng những đồ lặt vặt vẫn không ngừng gửi đến.Tô San sau khi sống lại cực đoan quá mức, Tô Cẩn Du từ chối đưa ra phán xét."Chừng nào thì chị mới có thể đến trường đây..." Chiêu Đệ vừa mệt vừa nóng, cô cũng muốn ngồi trong phòng học rộng rãi mát mẻ, đường đường chính chính nghe giảng.Ở nơi này, trẻ em lên 8 tuổi mới học lớp 1 tiểu học, nghĩa là Tô Chiêu Đệ