"Cẩn Du, chị hai có kẹo đường này, em ăn không?" Tô Nhị Ni mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng rất sạch sẽ, và chiếc quần xanh rất thời trang, chân đi một đôi giày vải màu trắng, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo xinh xắn, vừa khoan khoái nhẹ nhàng lại vừa xinh đẹp.
Nhìn không giống với những người trong gia đình này."Nhị Ni, con lấy kẹo ở đâu vậy?""Thầy giáo cho con đấy, thế nào? Mọi người đã không mua được kẹo đường cho em trai, cũng không để con cho sao?" Tô Nhị Ni không mảy may sợ cha tức giận, bởi vì chỉ cần để cho Tô Cẩn Du nhận được chỗ tốt, cho dù bất kính với cha mẹ cũng không sao.
Ngược lại còn có thể làm cho cha mẹ yêu thích, cô đặt viên kẹo vào đôi tay nhỏ bé của Tô Cẩn Du, sau đó xoay người trở về phòng của cô và chị cả."Đầu óc ông bằng gỗ à, có thời gian đi quản Nhị Ni không bằng giúp tôi gánh chút củi đốt.
"Mẹ Tô rất hài lòng đối với Nhị Ni, lớn lên xinh đẹp tương lai nhất định có thể gả cho một người có gia cảnh tốt, lại còn biết yêu thương em trai, sau này kết hôn nhất định sẽ giúp đỡ em trai.Cha Tô vốn không nói nhiều, nói chuyện cùng con gái lại càng ít, ông đặt Tô Cẩn Du xuống, sau đó xoay người đi dọn đống củi.Tô Nhị Ni cũng trở về phòng thay quần áo, quần áo xinh đẹp cô chỉ có thể mặc khi đi học.Tô San và Tô Chiêu Đệ nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay anh, Tô Cẩn Du quả thực cạn lời.Hai viên kẹo trong tay nhìn không ngon, là loại kẹo tròn so với đường phèn còn khó ăn hơn, đầy màu sắc, nhưng đó là món yêu thích của bọn con nít."Em không thích ăn, cho hai chị nè."Hai cô bé vô cùng vui vẻ vì viên kẹo này, lập tức cất kẹo vào trong túi, dự định khi đi ra ngoài chơi sẽ ăn trước mặt bạn bè.Sự khoe khoang và ganh đua ở thời đại này, vô cùng đơn giản đáng yêu.Tô Cẩn Du nhàn rỗi đến nhàm chán, anh bèn chạy ra trước cổng nhà, ngồi trên tảng đá lớn.
Trong trí nhớ của anh, cứ vào khoảng thời gian này, trước sân nhà Vương thợ may sẽ dùng một cái radio phát nhạc, âm thanh rất lớn, cách hai bức tường Tô Cẩn Du cũng có thể nghe thấy."Ngọt ngào~ Nụ cười của em thật ngọt ngào~ Giống như bông hoa đang nở trong gió xuân~"Giọng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân phát ra từ bộ radio kiểu cũ, có sức quyến rũ đặc biệt, làm cho đáy lòng của Tô Cẩn Du như được ngâm trong hũ mật, rất thoải mái.Tô Cẩn Du đối với thời đại này tràn đầy cảm giác mới mẻ, cũng có thêm nhiều hi vọng đối với cuộc sống tương lai."Tô Cẩn Du! Ngày hôm nay đã đi đâu? Sao lại không ra ngoài chơi vậy!" Một đám nhóc người đầy bùn đất, từ xa nhìn thấy Tô Cẩn Du đang ngồi ở trước cửa nhà, liền lao đến nhanh như một cơn gió, dọa Tô Cẩn Du giật cả mình."Ở nhà." Những đứa trẻ này Tô Cẩn Du đều biết, đứa lớn nhất 12 tuổi, nhỏ nhất 5 tuổi, ngày thường đều tụ chung một chỗ chơi trò bắt bóng, đào ổ chim, bắt cá trạch.
Đứa lớn nhất là Tô Cẩn Hoa, ngang vai vế với Tô Cẩn Du, là cháu của ông cậu của Tô Cẩn Du, bên cạnh Tô Cẩn Du là Tô Cẩn Nghĩa, con trai thứ nhà chú hai.Có hai người anh trai bảo vệ, bình thường không ai dám bắt nạt Tô Cẩn Du."Cẩn Du, bọn anh muốn đi đến cầu nhỏ bên kia chơi, em đi không?" Tô Cẩn Nghĩa vừa nói vừa móc từ trong túi ra một nắm đậu tương rang, bỏ vào trong túi Tô Cẩn Du.Gia cảnh nhà