Phan Diệc nấu xong bữa ăn khuya đi ra, đột nhiên nghe được có tiếng nói chuyện ở chỗ nào, ngó xung quanh, phát hiện là từ di động Hạ Diễn trên bàn phát ra.
Hắn tới gần nhìn màn hình, phía bên kia là Du Bách Chu, toàn bộ đều nghe được cậu ở bên kia blah blah nói một đống, nghe nội dung như là cùng người khác chơi game.
Hắn suy đoán Hạ Diễn có thể là gọi điện thoại xong quên tắt, đang định đi qua tắt điện thoại, kết quả lại nghe được Du Bách Chu ở bên kia kiêu ngạo nói, "Nghe cho rõ, anh đây, độc thân!"
Phan Diệc đang muốn tắt điện thoại: "......"
Làm như mình FA là tự hào lắm vậy?
Hắn hiện tại có một trăm vạn lý do phun tào Du Bách Chu.
Phan Diệc lắc đầu, đang muốn đem điện thoại tắt đi, vừa quay đầu lại, đã phát hiện Hạ Diễn cầm cà phê vừa mới pha xong đứng ở phía sau mình.
Phan Diệc cùng Hạ Diễn nói: "Em thấy điện thoại của anh quên tắt, đang muốn tắt giúp anh."
Hạ Diễn đáp "Ừ", đi qua, cầm lấy di động trên bàn, trực tiếp đem cuộc trò chuyện chấm dứt, biểu tình trên mặt không thể nói là tốt.
Phan Diệc trở lại vị trí của mình, thấy biểu tình Hạ Diễn có chút khó coi như cũ, liền hỏi: "Diễn ca, làm sao vậy?"
Sắc mặt Hạ Diễn có chút lạnh lùng, "Không có việc gì."
Tuy rằng ngoài miệng Hạ Diễn nói không có việc gì, nhưng Phan Diệc là người hiểu rõ tính cách Hạ Diễn, dáng vẻ này của Hạ Diễn tuyệt đối là bởi vì trong lòng có chuyện, hơn nữa là chuyện lớn.
Hạ Diễn khi mà đã thật sự nổi giận rồi, là không ai có thể ngăn cản.
Lý trí làm Phan Diệc đem cái đề tài này bỏ qua, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là dời đi lực chú ý.
Phan Diệc trong lòng kỳ thật có chút nghi hoặc, lúc trước Hạ Diễn vẫn luôn để hắn hỗ trợ thu thập tư liệu, hiện tại hắn mới biết được mục đích của Hạ Diễn là cái gì, nhưng đối với cách làm của Hạ Diễn không có hiểu rõ.
"Diễn ca, chúng ta nếu muốn tạo ra một trò chơi mới, sao anh không đem vài hạng mục của công ty chi nhánh trực tiếp chuyển qua đây? Những ý tưởng đó, giá trị mỗi cái cũng hơn trăm triệu, trước tiên đem những ý tưởng này kiếm chút tiền không phải tốt hơn sao?"
"Kỹ thuật hiện tại không đủ để tạo ra trò chơi ở trình độ này, có sáng tạo nhưng không có khả năng, chính là không thể."
"Chúng ta chính là làm khoa học kỹ thuật, trước tiên đem kỹ thuật kia làm ra trước."
"Cậu nghĩ quá đơn giản. Thứ nhất, việc này không phải muốn làm là có thể làm; thứ hai, cho dù có thể làm, không mất hai ba năm căn bản làm không được, thời gian quá dài. Tôi bây giờ không có nhiều thời gian như vậy. Việc tôi muốn làm bây giờ, yêu cầu trong một thời gian ngắn phải hoàn thành."
Phan Diệc đành phải nói: "Được rồi."
Phan Diệc vẽ thiết kế nhân vật đến 2 giờ sáng, sắp không chịu được, chỉ chớp mắt phát hiện Hạ Diễn còn đang gõ số hiệu, hắn thật sự chịu không nổi, "Ca, em ngủ trước nha."
"Được."
Phan Diệc nằm ở trên sô pha, để tránh sáng mai quên mất, hắn nhắn cho đoàn đội bên kia xác nhận tiến độ công việc, chờ bên kia sáng mai trả lời, lúc này mới an tâm ngủ.
Hạ Diễn đeo tai nghe, nhìn trên màn hình tiếng Anh chằng chịt, nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn, dứt khoát tháo xuống tai nghe ném tới một bên.
Ngày kế, Du Bách Chu còn nằm ở trên giường ngủ nướng, cửa phòng ngủ đã bị Du Thần đẩy ra, sau đó cả người bị Du Thần lôi tới trong sân, mở to mắt nhập nhèm buồn ngủ bị bắt chạy chậm theo phía sau Du Thần, cậu ngẩng đầu nhìn mặt trời còn không có chui ra, "Ba à cũng quá sớm rồi, hôm nay là cuối tuần a."
Du Bách Chu tối hôm qua ngủ hơi muộn, cậu vốn dĩ tính toán chơi hai ván thì nghỉ, kết quả bị Đồ Cao Minh một lời không hợp liền kéo dài tới rạng sáng hơn 2 giờ, trọng điểm là sau khi chơi đầu óc còn đặc biệt tỉnh táo, một chút buồn ngủ đều không có, kết quả sáng sớm hôm nay lại bị Du Thần kéo dậy chạy bộ, việc này trực tiếp dẫn tới hiện tại cậu không khác gì một phế nhân.
Du Thần chạy ở phía trước cậu, "Ai nói cho con cuối tuần thì không cần dậy sớm? Chạy cho ba, đem tinh thần thức đêm chơi game kia của con lấy ra chạy đi."
Du Bách Chu: "......!!"
Bị phát hiện!!
Quả nhiên gừng càng già càng cay!
Nửa giờ sau, Phó Hạ đem bữa sáng của hai người cầm ra, xa xa đã thấy Du Bách Chu cong eo thở gấp không ngừng, mà Du Thần bên cạnh giống như mới chỉ vừa khởi động.
Du Bách Chu chạy theo phía sau Du Thần, cậu bảo đảm, cậu thật sự có thể chạy, hôm nay phát huy không tốt đơn giản là bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon.
Phó Hạ đem bữa sáng đặt ở trên bàn gỗ bên cạnh, gọi hai người ăn bữa sáng trước.
Du Bách Chu được thả tự do, chạy nhanh qua ngồi xuống bên cạnh Phó Hạ, Phó Hạ đem khay có nhân hạch đào đặt tới trước mặt cậu, dư lại một phần đẩy đến trước mặt Du Thần.
Du Thần nhìn trên khay của mình có hai quả hạch đào tròn xoe, lại nhìn qua khay nhân hạch đào của con trai nhà mình, tâm tình phức tạp.
Hắn đem một cái hạch đào trong đó đưa cho Phó Hạ, "Cũng lột cho anh một cái."
Phó Hạ bất đắc dĩ nhận lấy hạch đào, "Anh có phải ấu trĩ quá không?"
Du Bách Chu cười trộm.
Phó Hạ lột hạch đào, đem nhân hạch đào hoàn chỉnh đặt lên bàn Du Thần, "Hiện tại được rồi chứ?"
Du Thần rốt cuộc bày gương mặt tươi cười, sau cầm lấy nhân hạch đào nhét vào miệng Phó Hạ, cười nói: "Đây mới là mục đích của anh."
Phó Hạ: "......"
Du Thần đầu ăn một gõ.
Du Bách Chu nhịn không được ha ha cười ra tiếng.
Thời gian buổi sáng trải qua thật sự suиɠ sướиɠ, Du Bách Chu chạy bộ đầu cũng tỉnh táo, chờ đến giữa trưa mới nhớ tới việc tối hôm qua Hạ Diễn hỏi mình cái gì, không biết Hạ Diễn có nghe được hay không, nghĩ một chút lại gọi điện cho Hạ Diễn.
Cậu đợi trong chốc lát bên kia mới nghe máy.
Hạ Diễn ngữ điệu rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì, cậu hỏi anh nghe thấy không, Hạ Diễn nói nghe được.
Du Bách Chu ở nhà mãi cũng chán, nghĩ muốn đi tìm Hạ Diễn chơi, kết quả Hạ Diễn nói anh muốn đi bệnh viện.
"Là muốn đi thăm dì Hạ sao?" Du Bách Chu hỏi.
"Ừ."
"Tớ có thể cùng cậu đi chung không? Tớ đã lâu chưa gặp dì, cũng muốn đi thăm bà."
Cách thời gian Du Bách Chu nhìn thấy Hạ Nhu, đã trôi qua lâu, lúc ấy Hạ Nhu còn không có chuyển viện, cậu còn nhớ rõ gương mặt ôn nhu tươi cười của Hạ Nhu, còn có loại cảm giác rất thân thiết của bà.
Hạ Diễn đồng ý.
Thời gian không sai biệt lắm, Du Bách Chu thay quần áo, dặn Lý thúc đưa mình đến chỗ hẹn với Hạ Diễn.
Đón được Hạ Diễn, Lý thúc ngồi phía trước lái xe, hai người ngồi ở phía sau.
Du Bách Chu bởi vì có thể đi thăm Hạ Nhu, tâm tình rất tốt, cậu cùng Hạ Nhu trò chuyện, nói đến việc tối hôm qua cùng bọn Đồ Cao Minh thức đêm chơi game, nhưng Hạ Diễn cũng không biết nghe lọt được hay là không nghe, cậu nói mười câu, Hạ Diễn mới đáp một câu.
Du Bách Chu lúc này mới rốt cuộc phát hiện cảm xúc của Hạ Diễn không đúng.
Sao lại thế này?
Là ảo giác sao?
Cậu vì cái gì lại cảm thấy trên người Hạ Diễn tản ra hàn khí?
Hai người đi vào bệnh viện, lúc Hạ Nhu nhìn thấy Du Bách Chu, trong mắt lộ ra chút cảm xúc vui vẻ, rồi sau đó cười với Du Bách Chu.
Tình trạng hiện tại của Hạ Nhu so với trước kia tốt lên rất nhiều, cả người nhìn qua cũng càng có tinh thần, không có dáng vẻ ốm yếu lúc trước, ngũ quan tinh xảo cũng một lần nữa hiện rõ, chỉ là bởi vì nằm lâu trên giường bệnh, trạng thái khôi phục vẫn còn chậm rãi.
Hôm nay thời tiết không tồi, hai người đẩy xe lăn đưa Hạ Nhu ra bên ngoài phơi nắng.
Phong cảnh bệnh viện rất tốt, thực vật xanh hoá rất nhiều, lại bởi vì ở vùng ngoại thành, không có ồn ào như ở thành phố, rất yên tĩnh.
Hạ Nhu nghĩ đến cái gì, hỏi Hạ Diễn: "Đúng rồi, sao tiểu Phan không