Tiết mục nơi xa vẫn đang tiến hành, hiện tại Du Bách Chu lại không có một chút tâm tư thưởng thức gì.
Sao lại thế này? Vừa rồi là cậu nghe lầm phải không?
Tiếng nước vừa rồi lớn như vậy......
Nhưng cái tay đang ở eo cậu lại là chuyện gì?
Du Bách Chu nhịn không được vẫn hỏi lại một lần, "Cậu mới vừa nói...... Hôn......?"
Hạ Diễn nhìn ra chần chờ trong mắt Du Bách Chu, con ngươi mị mị, buông Du Bách Chu ra, "Du Bách Chu, cậu có ý tứ gì?"
Ngữ khí Hạ Diễn không thể nói là tốt.
Vốn dĩ cơn giận của Hạ Diễn bởi vì Du Bách Chu nói chính mình độc thân kia còn không có giảm bớt, hiện tại Du Bách Chu lại biểu hiện giống như rất kháng cự anh, bất chợt làm cho trong lòng anh dâng lên một chút bực bội.
Du Bách Chu uyển chuyển mà giải thích, "Chính là...... Việc hôn hôn gì đó...... Không phải là việc giữa anh em tốt có thể làm đi? Hơn nữa chúng ta là hai thẳng nam...... Này...... Này cũng không quá thích hợp."
Nghe vậy, biểu tình Hạ Diễn có chút kinh ngạc, rồi sau đó trên mặt âm u vài phần, "Anh em tốt?" Thanh âm cũng nghiêm khắc lên, "Ai cùng cậu là anh em tốt?"
Du Bách Chu sửng sốt, "A??"
Hạ Diễn tới gần Du Bách Chu, "Anh em tốt? Thẳng nam? Du Bách Chu, có phải cậu đang trêu đùa tôi phải không?"
Khi Hạ Diễn nói chuyện trong thanh âm như mang theo một tầng giá lạnh.
Du Bách Chu bị cổ khí thế trên người Hạ Diễn làm cho sợ hãi, không cầm lòng được mà lui một chút về phía sau, ngượng ngùng nói: "Không phải...... Đêm đó ở nhà cậu uống say cậu không phải là nói như vậy sao? Nói là dựa theo ý nghĩ của tớ, ý của tớ còn không phải là cùng cậu trở thành anh em tốt......"
Hạ Diễn ngẩn ra nửa giây, rồi sau đó khó có thể tin hỏi: "...... Có ý tứ gì? Cho nên ngay từ đầu mục đích cậu tiếp cận tôi cũng chỉ là muốn cùng tôi trở thành anh em tốt?"
Du Bách Chu tuy rằng không biết Hạ Diễn vì cái gì có cái phản ứng này, nhưng tránh cho nói sai chỗ nào, cậu vẫn là nhỏ giọng giải thích: "Cái từ mục đích này nói quá nghiêm trọng, cũng không đến mức, tớ chính là nghĩ đơn thuần muốn cũng cậu làm bạn bè."
Con ngươi Hạ Diễn co rụt lại, "Nếu chỉ là như vậy, vậy phong thư tình cậu đặt ở trong ngăn bàn của tôi là chuyện như thế nào?"
"Thư tình?"
Du Bách Chu nghe vậy đần ra, "Tớ khi nào để thư tình trong hộc bàn của cậu??"
Sân tennis tư nhân.
Phan Diệc tiếp được quả bóng Hạ Diễn đối diện đánh lại, tay đã sắp phế đi.
Buổi tối Hạ Diễn một lời không hợp gọi hắn tới chơi bóng không nói, còn
đem hắn tra tấn gần chết, mỗi quả bóng phát lại đây đều như là rót chì, cho dù hắn là người thích chơi tennis cũng có chút không chống đỡ được.
Phan Diệc đem vợt tennis để trên mặt đất, cong eo xua tay với Hạ Diễn đối diện, "Không được Diễn ca, em thật sự đánh không lại anh, chúng ta có chuyện thì cùng nhau nói, đừng động thủ được không?"
Hạ Diễn đem bóng trong tay hung hăng đánh đến tấm lưới màu xanh lục.
Phan Diệc nhìn thân mình không nhịn được rụt rụt, đây là di chứng cùng Hạ Diễn đánh bóng nửa giờ.
Hai người đi ra sân, Phan Diệc đem nước trong tay đưa cho Hạ Diễn.
Hạ Diễn nhận lấy nước, vặn mở nắp bình, khi ngửa đầu uống nước, mồ hôi trên trán theo động tác của anh rơi xuống gương mặt, xứng với ngũ quan tinh xảo, mặt bên nhìn qua tựa như một bức tranh, dẫn đến vài người khác phái bên cạnh sôi nổi ngắm nhìn.
Phan Diệc nhìn liền biết Hạ Diễn đã xảy ra chuyện, tối hôm qua hắn đã cảm thấy Hạ Diễn không thích hợp, không nghĩ tới hôm nay giống như càng nghiêm trọng.
Hắn sợ sệt ngồi xuống bên cạnh Hạ Diễn, rồi sau đó vẫn là gan lớn mà hỏi, "Diễn ca, em tối hôm qua đã cảm thấy anh không thích hợp, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Hạ Diễn: "Tôi bị Du Bách Chu chơi."
Phan Diệc nhíu mày, "Đồ ngốc kia lại đến tìm anh gây chuyện? Cậu ta tiếp cận anh quả nhiên không có chút lòng tốt nào!"
Hạ Diễn vặn nắp bình, thấp giọng: "Không phải."
Vài phút sau, khi biết được chân tướng Phan Diệc vẻ mặt hoảng sợ nhìn Hạ Diễn.
Hắn nói: "Cái quỷ gì?! Anh cùng Du Bách Chu cặp với nhau?!!"
Hạ Diễn đem phía sau lưng để ở trên tường, nhắm mắt lại đem con ngươi âm u che khuất, "Hiện tại không có bất kì quan hệ gì......"
Phan Diệc mộng bức đến không được, "Không phải, sao lại thế này? Du Bách Chu không phải thẳng nam sắt thép, đối tượng ái muội một đống lớn sao?? Lại nói, trước kia hai người là cái quan hệ gì, sao giờ lại đột nhiên quen nhau??!"
Sau khi Hạ Diễn đem chuyện thư tình cùng đêm đó Du Bách Chu uống say nói xong, Phan Diệc đột nhiên minh bạch, nhưng dù rõ ràng vẫn là vô cùng khiếp sợ.
"Cho nên nói, anh nhận được một phong thư tình, sau đó cho rằng người đưa thơ tình là Du Bách Chu, cho nên vẫn luôn hiểu lầm Du Bách Chu đối với anh có ý đồ, anh cho rằng cậu ta là vì muốn cùng anh yêu đương mới tiếp cận anh, kết quả cậu ta chỉ là muốn cùng anh làm bạn bè, sau đó tới khi đêm Du Bách Chu uống say đó, anh chủ động tỏ tình, Du Bách Chu cũng đồng ý rồi, kết quả anh cho rằng hai người nói là chuyện yêu đương, Du Bách Chu lại mẹ nó cho rằng quan hệ hai ngươi là so bạn bè còn cao hơn, chính thức trở thành anh em tốt???"
Phan Diệc nói xong, Hạ Diễn không nói gì.
Sự thật xác thật như thế.
Phan Diệc cảm thấy khó có thể miêu tả, "Không đúng Diễn ca, anh là nghĩ như thế nào? Anh như thế nào sẽ tin tưởng Du Bách Chu sẽ thích anh?"
Hạ Diễn ngẩn ra, sau đó khó chịu mà nhìn Phan Diệc, "Phan Diệc cậu có ý tứ gì? Cho nên tôi đây có bao nhiêu kém cậu ta mới sẽ không thích tôi?"
Phan Diệc: "......"
Phan Diệc: "Không phải ca, anh đem trọng điểm đặt sai rồi."
Phan Diệc giải thích nói: "Ý tứ của em là Du Bách Chu là thẳng nam có tiếng trong học chúng ta, cho nên cậu ta sao có thể sẽ thích nam? Hơn nữa quan hệ trước kia của hai người không phải rất kém sao?"
Hạ Diễn rũ xuống con ngươi, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "...... Cậu ấy không phải Du Bách Chu."
Phan Diệc: "??? Có ý tứ gì?? Là ý em nghĩ kia