Du Bách Chu quay đầu lại, thấy được Lê Bắc đứng phía sau.
Cậu cúi đầu, cười trả lời: "Đột nhiên quên mất về làm gì."
Lê Bắc khẽ cười một tiếng, "Cậu vẫn hay quên như thế."
Du Bách Chu kéo kéo khóe miệng, cất bước đi vào phòng học.
Mấy nữ sinh bên trong thấy người tiến vào là Du Bách Chu, nhịn không được hít hà một hơi, đưa mắt ra hiệu cho nhau, đại khái vẫn là có chút lo lắng lời nói vừa rồi bị Du Bách Chu nghe được.
Sau sự việc Dịch Thiên cùng Hạ Diễn có mâu thuẫn ở nhà ăn, tất cả mọi người đều rõ ràng lập trường của Du Bách Chu, cậu không phải là Du Bách Chu trước đây đem Hạ Diễn coi là cái đinh trong mắt, tương phản, cậu đã cùng Hạ Diễn xưng huynh gọi đệ.
Các cô tuy rằng không đem việc thư tình kia toàn bộ nói ra, nhưng bị Du Bách Chu nghe được có người ở sau lưng bàn tán anh em của mình, không chừng vẫn sẽ tức giận.
Chỉ là tra hỏi các cô dự đoán cũng không có đến, Du Bách Chu sau khi tiến vào trực tiếp trở về chỗ của mình.
Lúc này trong phòng học trừ bỏ ba nữ sinh, cũng chỉ có Du Bách Chu.
Thấy không có nhiều người, Lê Bắc cũng đi theo vào, Du Bách Chu nhìn hắn liếc mắt một cái, Lê Bắc nói: "Chờ cậu cùng đi xuống." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Nhớ đến muốn làm gì sao?"
Du Bách Chu gật đầu, nhếch miệng, đem sạc pin điện thoại trong hộc bàn lấy ra giơ lên, "Sạc điện thoại."
Trong phòng học trừ bỏ các thiết bị cần dùng điện, tổng cộng có hai cái, một cái ở chỗ phía trước bục giảng, một cái ở mặt sau phía sát tường.
Vì tiện sạc pin, Du Bách Chu ngồi xuống vị trí cuối cùng, vị trí của đại biểu môn ngữ văn, cậu đem sạc pin cắm tốt, chiều dài dây sạc vừa vặn đem điện thoại để trên bàn.
Không khí có chút nóng, Du Bách Chu thổi gió, đem áo khoác đồng phục cởi ra ném sang một bên.
Lê Bắc ở bên cạnh Du Bách Chu, ở vị trí ngồi của Hạ Diễn, thấy Du Bách Chu vẫn luôn cầm di động nhàm chán đùa nghịch, nên cùng cậu trò chuyện, "Nghe nói lần này cậu báo danh chạy xa với nhảy cao à?"
Du Bách Chu nhìn về phía Lê Bắc, kỳ quái nói: "Cậu thế nào lại biết?"
Lê Bắc tùy tay cầm lấy notebook trên bàn, nói: "Xa Thông nói cho tớ."
Du Bách Chu tầm mắt đặt ở quyển vở Lê Bắc cầm trong tay, cậu duỗi tay đem quyển vở cầm lấy một lần nữa để lại trên bàn Hạ Diễn, "Tôi nói nhỏ cho cậu nghe, Hạ Diễn rất chán ghét người khác động đồ vật của cậu ấy, đừng để cậu ấy thấy, nếu không tôi sợ các cậu đánh nhau."
Lê Bắc có chút giật mình, khi nào Du Bách Chu biết rõ đồ vật Hạ Diễn chán ghét như vậy?
Du Bách Chu sở dĩ biết, là Hạ Diễn chính miệng cùng cậu nói, cũng là chính mắt nhìn thấy. Lúc ấy là trong tiết học, thời điểm nam sinh cùng bạn học đùa giỡn, đi ngang qua chỗ Hạ Diễn, vừa vặn đùa hơi quá, cùng Hạ Diễn nói một tiếng, cũng không đợi Hạ Diễn đáp lại, người nọ tùy tay cầm lấy sách giáo khoa của Hạ Diễn coi như công cụ cùng bạn bè đùa giỡn, lúc ấy mặt Hạ Diễn đen đi, nếu không phải cậu khuyên, cậu cảm thấy có khả năng Hạ Diễn sẽ xông lên đem nam sinh nắm lấy ném xuống cửa sổ. Sau đó Hạ Diễn cùng cậu nói anh không thích người khác tuỳ tiện chạm vào đồ của mình.
Quan hệ của Hạ Diễn cùng Lê Bắc đã không tốt, lần này nếu Lê Bắc lại lao đến phía họng súng, Du Bách Chu rất sợ bọn họ sẽ đánh nhau.
Hơn nữa nếu là lúc trước, cậu là người đứng phía trung lập, còn có thể khuyên một chút, nhưng hiện tại quan hệ của cậu và Hạ Diễn lung lay sắp đổ, nếu là thật sự bị Hạ Diễn thấy được, Hạ Diễn không hợp lại đánh nhau thì không ổn nữa.
Lê Bắc khẽ thở dài, đành phải nói: "Được rồi."
Lý Thanh cùng hai nữ sinh ngồi không bao lâu đã đi, phòng học sau giờ trưa mười phần yên tĩnh, dưới lầu ngẫu nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất nhỏ, rồi sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.
Du Bách Chu hai tay để ra sau đầu, đang suy nghĩ chuyện phong thư tình kia.
Hiện tại cậu có 90% có thể xác định phong thư tình của Hạ Diễn kia là Lý Thanh đưa, nhưng cậu có nên nói cho Hạ Diễn hay không?
Nhưng từ từ, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng Hạ Diễn có thể đã biết thư tình chính là Lý Thanh đưa hay không?
Cậu biết rõ, trước khi hiểu lầm giữa cậu và Hạ Diễn cởi bỏ, Hạ Diễn không có khả năng biết thư tình là Lý Thanh đưa, nhưng hiện tại thời gian từ pháo hoa suối phun đêm đó đã trôi qua nửa ngày, có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều biến số cậu không rõ ràng...... Có lẽ, không cần cậu nói, Hạ Diễn cũng đã biết rồi?
Du Bách Chu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy gió thổi từ cửa sổ đâm vào làm người có chút bực bội.
Lê Bắc vốn dĩ đang chơi trò chơi, thấy Du Bách Chu sắc mặt không tốt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Bách Chu lắc đầu, "Không có gì."
Du Bách Chu nhìn pin di động, chỉ sạc không đến 10%.
Cậu nói với Lê Bắc: "Tôi muốn ngủ một lát, cậu hai mươi phút sau nếu còn ở đây thì có thể gọi tôi dậy không?"
Lê Bắc nói: "Được."
Du Bách Chu nghe vậy trực tiếp bò trên bàn ngủ.
Qua mười phút, Lê Bắc duỗi người, đi WC.
Thời điểm Hạ Diễn trở lại phòng học, nhìn đến chính là người ngồi bên cạnh chỗ ngồi của anh đang ngủ say, mặt mày toàn là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Rèm cửa nhạt màu bị gió nhẹ nhàng thổi bay, thỉnh thoảng chạm đến sau lưng Du Bách Chu, nhìn người đang ngủ, đôi mắt Hạ Diễn nhiều thêm vài phần nhu hoà, trong hỗn loạn có một tia khắc chế.
Anh đi vào, cách người bên trong càng ngày càng gần, một lát sau, mới chậm rãi đưa tầm mắt từ trên người Du Bách Chu chuyển đi.
Anh lấy đồ từ trong hộc bàn xong, xoay người đi ra ngoài vài bước, suy nghĩ một chút, lại quay về.
Thời điểm Lê Bắc trở về, nhìn thấy phía sau lưng Du Bách Chu có nhiều thêm một cái áo khoác đồng phục, hắn giật mình, sau đó nhìn bốn phía......
Kỳ quái, là ai?
Thời gian hai mươi phút vừa đến, không đợi Lê Bắc gọi, Du Bách Chu trong thân người như có đồng hồ báo thức, đúng giờ thì tỉnh.
Lê Bắc nói: "Tớ đang định gọi cậu."
Du Bách Chu trên mặt mang theo ý cười: "Đều như nhau."
Nằm bò ngủ một giấc, Du Bách Chu cảm giác thân thể cứng đờ, cậu đang muốn ngồi dậy vươn vai, phát hiện phía sau lưng có thứ gì rơi xuống, cậu sửng sốt, vừa thấy được là áo khoác đồng phục, cười cười, tưởng Lê Bắc đắp lên cho cậu, liền vỗ vai Lê Bắc, "Cảm ơn nhá."
Cậu nghĩ thầm, vẫn là anh em nhà mình đáng tin cậy nhất, rồi sau đó đứng dậy đi rút sạc.
Lê Bắc sửng sốt, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói thật: "Cậu cảm ơn sai người, không phải tớ khoác áo cho cậu."
Du Bách Chu rút sạc ra, quay đầu nói: "Ai?"
Lê Bắc nhún vai, nửa nói đùa: "Có thể là nữ sinh nào yêu thầm cậu?"
Du Bách Chu chỉ phải nói: "Được thôi."
Vậy cậu ở trong lòng cảm ơn người kia.
Du Bách Chu đi đến chỗ lớp mình, đưa cờ năm quân cho Xa Thông, rồi sau đó lại quét một vòng tất cả mọi người ở đây, phát hiện Hạ Diễn còn không có tới.
Nhưng cậu không hoảng hốt, chiều nay lớp có chạy tiếp sức, chủ nhiệm lớp quy định mỗi học sinh đều cần phải có mặt cổ vũ, Hạ Diễn cũng không ngoại lệ, khẳng định sẽ đến.
Du Bách Chu đang nghĩ ngợi, liền nghe được hai nữ sinh bên cạnh đang viết bài cổ vũ nhắc tới Hạ Diễn.
Cậu phát hiện Hạ Diễn ở trong nhóm nữ sinh càng ngày càng có danh tiếng.
"Nói nè, hình như lần này Hạ Diễn không có báo danh tham gia gì cả?"
"Tớ nhìn qua, xác thật không có."
"Ai, thật đáng tiếc, vốn đang tưởng chờ lúc cậu ấy thi đấu viết riêng cho cậu ấy một bài cổ vũ đâu."
"Viết riêng cho cậu ấy bài cổ vũ? Như thế nào? Cậu đối với người ta có ý tứ à?"
"Cậu đừng hiểu lầm, tớ không có ý khác, hắc hắc."
"Giả bộ, tiếp tục giả bộ, cũng không nhìn xem tâm tư nhỏ kia của cậu đều viết ở trên mặt. Nhưng mà nói thật việc này có chút đáng tiếc, cậu ấy giống như rất am hiểu vận động đi, nếu có thể tham gia thi đấu, đến lúc đó cầm quán quân, lại ở trên bục lộ mặt, hoàn toàn có thể thành đại diện nhan sắc của lớp chúng ta."
Du Bách Chu ôm tay, cư nhiên cảm thấy hai nữ sinh nói rất có đạo lý.
Gương mặt kia của Hạ Diễn, nói thật, không đưa ra ngoài đảm nhận vị trí nhan sắc, công nhận có chút đáng tiếc.
Không biết nghĩ đến cái gì, cậu cười một cái, sau đó một bàn tay để ở trên bàn, đem người dựa gần nữ sinh bên kia, cũng chính là nữ sinh có tâm tư nhỏ với Hạ Diễn, nói: "Hạng mục ngày mai của lớp chúng ta còn không phải chưa có sao, các cậu có nghĩ để Hạ Diễn tham gia?"
Du Bách Chu cùng cô ban đầu cũng cách nhau không xa, hiện tại bởi vì cậu tới gần, khoảng cách càng kéo gần lại rất nhiều, nữ sinh nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia của Du Bách Chu, gương mặt hồng nhạt phụt một chút đỏ lên, rồi sau đó mới cẩn thận gật gật đầu.
Du Bách Chu búng tay một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười, "Chuyện này giao cho tớ nhé?"
Nữ sinh kia đỏ mặt, hơi mang nghi hoặc mà nhìn Du Bách Chu.
Du Bách Chu kéo uỷ viên thể dục bên cạnh, "Lão Tần, người nhảy cao ngày mai không phải còn chưa gom đủ à? Các bạn nữ nói muốn để Hạ Diễn tham gia, tôi đi giúp cậu tìm Hạ Diễn hỏi một chút?"
Tần Hải vốn đang vì chuyện không đủ người này mà sầu thúi ruột, biết Du Bách Chu nguyện ý giúp mình đi kéo người, "Vậy thì thật sự tốt quá, được, làm phiền Du thiếu."
Du Bách Chu hào phóng nói: "Nói cái gì chứ, đều là việc của lớp chúng ta, không thể nói làm phiền."
Đối với Du Bách Chu mà nói, chỗ này đâu gọi là làm phiền, đây là cơ hội a.
Nếu Hạ Diễn cố ý trốn tránh cậu, không muốn cùng cậu nói chuyện riêng, vậy cũng được, cậu dùng chính sự mở đầu, cậu không tin nói chuyện chính sự, thời điểm nói tới vinh dự của lớp Hạ Diễn còn có thể chạy.
3 giờ hơn, lớp đua tiếp sức bắt đầu trước, chủ nhiệm lớp cùng các học sinh khác dần dần đông lên, trong đám người, thấy rõ nhất là Hạ Diễn dù là mặt hay là chân cao thân dài.
Rất nhanh đến phiên lớp 11, Du Bách Chu xác định vị trí Hạ Diễn, sau đó toàn tâm toàn ý cổ vũ lớp.
Đồ Cao Minh tham gia tiếp sức lần này, hơn nữa vẫn là người cuối cùng, thể năng của hắn ở lớp là số một số hai, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người, vượt qua hai đối thủ lớp bên cạnh, là người thứ nhất chạy qua vạch đích.
Du Bách Chu qua đưa nước cho hắn, cùng hắn nói hai câu, liền đi về phía Hạ Diễn.
Hạ Diễn đang nghe điện thoại, nghe thấy Du Bách Chu từ phía sau gọi một tiếng.
"Một lát nữa tôi sẽ gọi lại." Anh cúp điện thoại, nhìn Du Bách Chu, trên mặt không có biểu tình gì, hỏi: "Có việc?"
Miễn cho Hạ Diễn nói không được đến hai câu thì chạy, Du Bách Chu trực tiếp nói chính sự, "Ừ, là có việc, nhân số nhảy cao ngày mai của lớp chúng ta còn không đủ, các bạn trong lớp đều đề cử cậu tham gia, để tớ tới hỏi ý kiến cậu một chút."
"Chỉ cái này?" Hạ Diễn hỏi.
Du Bách Chu gật đầu.
"Không đi." Hạ Diễn nói xong liền đi về phía sân thể dục bên cạnh.
Du Bách Chu đuổi kịp, "Cậu nghĩ lại a, thể năng cậu không phải khá tốt sao? Đây là vì lớp làm vẻ vang, còn nữa Tần Hải tìm người tìm đến độ đầu muốn rụng tóc, cậu coi như vì lớp cống hiến."
"Tần Hải trọc hay không trọc đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Lớp cho dù không có tôi cũng không tổn thất bao nhiêu, cậu để ý như vậy, cậu vì cái gì không tham gia?"
"...... Tớ tham gia nha, ngay từ đầu tớ đã báo nhảy cao."
Hạng mục nhảy cao này có khó khăn, người báo danh đều rất ít, đây cũng là nguyên nhân đến bây giờ vẫn chưa đủ người, nhưng vừa vặn cái này Du Bách Chu rất am hiểu.
Hạ Diễn nghẹn lời.
Du Bách Chu nghĩ đến cái gì, hỏi: "Hạ Diễn, cậu vì cái gì luôn không thích tham gia hoạt động lớp?"
" Không có hứng thú."
"Không có hứng thú?" Du Bách Chu nhướng mày, sau một câu buột miệng thốt ra: "Vậy cậu cảm thấy hứng thú đối với cái gì?"
Nghe vậy, Hạ Diễn dừng lại bước chân.
Cách vài giây, anh nhìn Du Bách Chu, con ngươi có cảm xúc không rõ: "Du Bách Chu, vấn đề cậu hỏi vượt quá phạm vi."
Du Bách Chu khó hiểu: "??"
Đột nhiên tiếng chuông di động đánh gãy hai người nói chuyện.
Du Bách Chu có chút ngốc, nghĩ thầm đam mê cá nhân chẳng lẽ là việc gì rất khó mở miệng?
Hạ Diễn nghe điện thoại, không biết nghe được cái gì, mày không tự giác nhăn lại, sau đó nói với Du Bách Chu "Đừng đi theo tôi", một mình rời đi.
Du Bách Chu ở tại chỗ, cái trán đột nhiên có chút đau...... Từ từ, cậu đây là lại bị ném đi??!
"......"
Kết quả lần thứ hai cũng là thất bại.
Du Bách Chu trở lại chỗ lớp, ngồi xuống trên ghế, thân thể dựa vào trên lưng Đồ Cao Minh đang đấu địa chủ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu bắt đầu cảm thấy có chút mất đi động lực.
Hạ Diễn luôn trốn tránh cậu như vậy, làm cậu cũng lười đi chủ động.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thái độ hai lần Hạ Diễn đối với mình, cũng không đến mức chán ghét, bởi vì nếu thật sự chán ghét một người, bạn sẽ lười nói chuyện cùng hắn cho dù là một câu, nhưng Hạ Diễn đã cùng cậu nói vài câu.
Nói như vậy, nếu Hạ Diễn không có chán ghét cậu như vậy, đó có nghĩa là Hạ Diễn sẽ không tạo thành uy hiếp với hai ba ba nhà mình hay không?
Nghĩ đến đây, Du Bách Chu đột nhiên yên tâm rất nhiều, hai lần chủ động tiến công này cũng không xem như không thu được gì, tốt xấu thăm dò được thái độ Hạ Diễn đối với mình.
Nếu an toàn của hai ba ba nhà mình đã bảo đảm, vậy duy nhất chưa xử lý được cũng chỉ quan hệ lung lay sắp đổ của cậu và Hạ Diễn.
Nói thật, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cho dù không phải hiện tại, về sau, quan hệ cậu cùng Hạ Diễn có lẽ sẽ chậm rãi nhạt dần, cùng với hiện tại đau khổ duy trì đoạn quan hệ này, nháo đến hai người đều không vui, không bằng trực tiếp buông tay mặc kệ, để quan hệ hai người thuận theo tự nhiên nhạt dần?
Không biết vì