Thứ hai là bắt đầu đại hội thể thao, Du Bách Chu vì sắp nhìn thấy Hạ Diễn mà xây dựng tâm lý rất nhiều, nhưng không nghĩ tới cậu ở trường học một buổi sáng, một chút bóng dáng của Hạ Diễn cũng chưa thấy.
Buổi sáng không có trận thi đấu nào, mang theo nam sinh dọn vật tư mang đến chỗ lớp mình xong thì dứt khoát ngồi ở bàn phía sau nghỉ ngơi.
Chỗ lớp bọn họ đang tới gần cửa sau sân thể dục, đường nhỏ phía ngoài cửa sau thông tới siêu thị, sau lưng chính là sân bóng rổ, cũng là một địa điểm thi đấu, vị trí này có thể nói là chọn đến mười phần xảo diệu, là chỗ trung tâm, ra vào đều dễ dàng.
Đồ Cao Minh bên cạnh đang cùng Dư Hạo còn có hai nam sinh khác đấu địa chủ.
Du Bách Chu đưa mắt nhìn một vòng trên sân bóng rộng lớn, vẫn là không tìm thấy bóng dáng Hạ Diễn, nghĩ nghĩ, đem thân mình nghiêng qua, hỏi Đồ Cao Minh: "Lão Đồ, cậu sáng nay có nhìn thấy Hạ Diễn không?
"Ha ha ha, tui thắng òy!" Đồ Cao Minh hưng phấn ném xuống mấy lá bài, đối diện một mảnh kêu khổ không ngừng, Đồ Cao Minh vẻ mặt vừa lòng, sau hỏi Du Bách Chu: "Lão đại, anh vừa mới nói cái gì?"
Du Bách Chu còn không có mở miệng, Dư Hạo đã giúp cậu trả lời Đồ Cao Minh: "Lão đại đang hỏi mày sáng nay có nhìn thấy Hạ Diễn hay không." Nói xong, Dư Hạo lại nhìn về phía Du Bách Chu nói: "Em không thấy."
Đồ Cao Minh suy nghĩ một chút, theo sau trả lời Du Bách Chu: "Hạ Diễn? Em cũng không gặp."
Trương Hiểu ngồi đối diện Đồ Cao Minh nghe được ba người nói chuyện: "Cậu nói Hạ Diễn? Hình như khi bắt đầu tôi có nhìn thấy ở bên khu dạy học, hắn giống như cùng...... Phan Diệc ở bên nhau."
Trương Hiểu là năm phút trước mới tham gia trò đấu địa chủ này, lớp học bọn họ cách sân thể dục nhanh nhất cũng phải sáu phút đi đường, nói cách khác, Trương Hiểu nhìn thấy Hạ Diễn là việc của mười một phút trước.
Du Bách Chu do dự một chút, nghĩ vẫn là không đi khu dạy học tìm Hạ Diễn, ai biết được mười một phút Hạ Diễn có thể lại đi nơi khác hay không, giờ đi qua cũng khó có thể gặp được.
Buổi tối hôm trước, hai người tuy rằng đều hiểu lầm đối phương, nhưng trên thực tế, cậu cũng không có kịp giải thích rõ ràng với Hạ Diễn, biểu tình lúc ấy của Hạ Diễn nhìn qua rất khủng bố, mà đầu óc cậu loạn thành một đoàn, căn bản không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người không xem tiếp mà đứng dậy rời đi, dọc theo đường trở về đều không nói chuyện.
Chuyện này liên lụy quá nhiều, trốn tránh không phải biện pháp, Du Bách Chu biết mình cần tìm cơ hội cùng Hạ Diễn nói rõ ràng, nếu không khả năng quan hệ của cậu cùng Hạ Diễn cứ như vậy trực tiếp xong đời.
Đồ Cao Minh hỏi cậu: "Lão đại, anh tìm hắn có việc gì? Em giúp anh đi gọi hắn lại đây?"
Du Bách Chu lắc đầu: "Không cần, không cần gọi lại."
Thời gian mới trôi qua vài phút như vậy, Hạ Diễn hẳn là sắp tới, cho nên trước khi Hạ Diễn tới, cậu phải tranh thủ khoảng thời gian này chuẩn bị lời giải thích cho tốt.
Lúc này, 008 đột nhiên ở trong đầu cậu nhỏ giọng thủ thỉ: "Làm phiền phức như vậy làm gì, tui nói cậu có thể trực tiếp bò lên trên giường, sau đó......"
Du Bách Chu chặn đứng 008 nói: "Dừng lại."
008 trầm mặc vài giây, rồi sau đó đứng đắn nói: "...... Tui cảm thấy cậu thật sự có thể thử xem, dù sao không mệt, hắn thích cậu, cậu lại có thể thêm một ông chồng vừa đẹp trai lại nhiều tiền, cuộc sống như vậy chẳng lẽ không hạnh phúc sao?"
Du Bách Chu: "?! Mày lại nói thêm một câu thử xem!"
008 không dám hé răng.
Chờ tới lúc hoạt động buổi sáng sắp kết thúc, rốt cuộc Du Bách Chu cũng nhìn thấy Hạ Diễn.
Trên sân thể dục phía xa, Hạ Diễn đội mũ lưỡi trai, trên người mặc một áo ngắn tay màu xám, dáng người 1m9 ở trong đám người mười phần dễ thấy, anh hơi cúi đầu, một bàn tay đặt ở trong túi quần, một bàn tay khác chạm vào mũ lưỡi trai, từ giữa sân bóng đi tới, cơ hồ nhận hết ánh mắt trong phạm vi mấy mét, cho dù muốn giảm sự chú ý, nhưng trong sân vẫn không ai có thể nổi bật hơn so với anh.
So với anh, Phan Diệc cũng là cao ráo đẹp trai nhưng khí thế nháy mắt đã bị áp xuống một mảng lớn.
Du Bách Chu nhìn người phía xa đi tới, nhịn không được cũng nhìn đến ngây người.
Du Bách Chu cảm thấy chính mình hẳn là có chút nhan khống nhỏ, trừ bỏ những cảm tình thượng vàng hạ cám khác, cậu là thật sự thích gương mặt kia của Hạ Diễn.
Du Bách Chu nhìn đến ngây người, thẳng đến người bên cạnh gọi cậu một tiếng, cậu mới khó khăn hoàn hồn, mà lúc này, Hạ Diễn cũng vừa lúc đi tới nơi này, Phan Diệc sớm đã trở về lớp của hắn.
Nước khoáng buổi sáng chuẩn bị cho các vận động viên đã không thừa nhiều, người chuyên môn phụ trách việc này là uỷ viên học tập Tất Vũ Đồng, Tất Vũ Đồng kiểm kê một chút, quay đầu lại quét mắt nam sinh có mặt ở đây, kết quả phát hiện những người này không phải đang chơi game thì là đấu địa chủ, đột nhiên, phát hiện có cá lọt lưới —— Du Bách Chu ôm tay ngồi và Hạ Diễn vừa mới đến.
Tất Vũ Đồng ở giữa hai người suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn Hạ Diễn nhìn qua có vẻ dễ nói chuyện hơn một chút, "Bạn học Hạ Diễn, cậu có thể đi ra siêu thị lấy một chút nước khoáng được không, cậu đem thẻ học sinh của tôi cầm đi, đến lúc đó họ sẽ biết lớp chúng ta."
Hạ Diễn đáp "Ừ", nghe vậy, Du Bách Chu từ trên chỗ ngồi nhảy lên, chủ động nói: "Tôi cũng cùng đi đi, nhiều người nhiều lực."
Hạ Diễn nhìn cậu một cái, rồi sau đó nhìn về phía Tất Vũ Đồng hỏi: "Mấy thùng?"
Tất Vũ Đồng bất chợt nghe ra từ trong giọng nói của Hạ Diễn có chút lãnh đạm, cô lại nhìn qua Du Bách Chu chủ động yêu cầu hỗ trợ, cô không thể không một lần nữa nghiêm túc tự hỏi giữa Du Bách Chu và Hạ Diễn rốt cuộc ai là người dễ nói chuyện hơn.
Cô nói: "Không nhiều lắm, chỉ...... Hai thùng."
Hạ Diễn gật đầu, rồi sau đó nói: "Một mình tôi đủ rồi."
Du Bách Chu không ngốc, tự nhiên nghe được ra lời này của Hạ Diễn tuy rằng mặt ngoài là trả lời Tất Vũ Đồng, nhưng rõ ràng chính là cố ý nói cho cậu nghe.
Cậu đành phải nói: "Được rồi."
Nhưng Du Bách Chu đâu phải là người dễ bỏ cuộc như vậy? Hơn nữa mục đích của cậu kỳ thật cũng không phải hỗ trợ bê nước, mà chỉ là muốn tìm một cơ hội riêng tư giải thích với Hạ Diễn.
Thời tới cản không kịp, ở trên đường tới siêu thị rất thích hợp.
Cho dù không phải hỗ trợ, nhưng cậu cũng có thể tìm cớ.
Cho nên Hạ