Bức tranh của Tịch Thừa Quang được rất nhiều người tranh mua.
Dù sao rất nhiều người đến đây đều có mục đích muốn làm ăn với tập đoàn Nguyên Thịnh, đương nhiên họ sẽ ủng hộ nhiệt tình.
Khương Tân Tân một lần nữa không hề giơ bảng lên nhãn, chỉ là khi nhìn thấy mấy người này càng ngày càng trả giá cao, cô không khỏi giật mình, vì di chuyển lực chú ý nên cô cúi đầu, thử tìm cái tên Tịch Thừa Quang này.
Chắc là do Tịch Thừa Quang đã qua đời, nên tập đoàn Nguyên Thịnh không hi vọng có quá nhiều người chú ý đến, Khương Tân Tân tìm một vòng, ngoại trừ mấy tin tức lẻ tẻ ra, thì không còn tư liệu nào khác.
Chu Minh Phong chú ý đến động tĩnh của cô, lúc này hai chân vắt chéo, ngón tay thon dài kiên nhẫn đánh từ chữ trên màn hình điện thoại để được nói chuyện phiếm với cô: 【 Nhàm chán sao? 】
Khương Tân Tân: 【 Có một chút.
Thật là không thú vị như tôi đã nghĩ.
】
Chu Minh Phong: 【 Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.
Sẽ không cần phải để tâm nữa? 】
Khương Tân Tân thành thật nhắn lại: 【 Được được...!】
Chu Minh Phong: 【? 】
Khương Tân Tân: 【 Tôi cảm thấy mấy cái kia không đáng giá.
】
Chu Minh Phong: 【 Ân, cạnh tranh chính là như vậy.
Cho nên đây được gọi là tiệc từ thiện tiệc.
】
Khương Tân Tân: 【 Vậy chúng ta không đóng góp một chút náo nhiệt sao? 】
Tập đoàn Nguyên Thịnh tài đại khí thô.
Với lại không ai biết khoản tiền từ thiện này sẽ đi đâu về đâu, ai cũng không rõ ràng, bên trong cái gọi là quỹ từ thiện có nhiều mờ ám mà không ai biết lắm, trước khi xuyên sách Khương Tân Tân từng bị lừa quá nhiều lần rồi.
Nếu thật sự muốn quyên góp làm từ thiện, thì Khương Tân Tân cảm thấy không bằng quyên tặng cơm trưa hoặc là chăm sóc yêu thương mấy đứa trẻ thất học ở nơi núi rừng.
Chu Minh Phong nhìn thấy hai chữ "Chúng ta", tâm tình rất rất tốt.
Ngay sau đó lại nhìn về phía bức họa trên kia, không còn thấy nó đặc biệt chướng mắt nữa, anh lại nhắn tin tiếp: 【 Tốt.
】
Khương Tân Tân thở dài một hơi.
Đã nhàn rỗi lại còn nhàm chán, vậy thì nên tâm sự một chút chứ sao.
Cô lại nhắn: 【 Nếu sau này mà có mấy bữa tiệc kiểu này thì đừng để tôi giơ bảng nữa, không không đúng, vẫn là đừng dẫn tôi tới.
】
Chu Minh Phong: 【 Thế nào? 】
Khương Tân Tân: 【 Cục bột nhỏ.
jpg 】
Khương Tân Tân: 【 Tôi là một tiên nữ yếu đuối cầu xin được giúp đỡ.
jpg 】
Cô với bầu không khí đấu giá này không hợp nhau.
Trước giờ không có ai sử dụng emoji khi nhắn tin nói chuyện trời đất với Chu Minh Phong.
Nói chuyện trời đất mà sử dụng emoji, sẽ làm cho không khí ngại ngùng ban đầu bay màu, cũng sẽ biểu đạt chuẩn tâm tình người gửi emoji.
Chí ít giờ khắc này, Chu Minh Phong nhìn emoji mà cô gửi có chút buồn cười, lồng ngực khẽ rung rinh, bộ dạng rất vui vẻ, anh đưa bàn tay khẽ nắm thành quyền vừa nãy lên môi, che giấu ý cười, lại nhắn tin tiếp: 【 Tôi đã hiểu.
Bất quá cô cần phải làm quen.
】
Khương Tân Tân: 【 Quen cái gì? 】
Ngay lúc cô đang đợi Chu Minh Phong trả lời, thì Chu Diễn cũng nhắn tới một tin: 【 Hai người đang nói chuyện gì? 】
Khương Tân Tân:【 Chuyện người lớn trẻ con không nên hỏi linh tinh.
】
Chu Diễn: 【...!okok, lần sau mà có mấy bữa tiệc nhàm chán kiểu này thì đừng đến tìm tôi.
】
Khương Tân Tân: 【 Được rồi, chúng tôi đang thảo luận chuyện nên đưa cậu đến trường luyện thi hay không / mỉm cười.
】
Cô thoát khỏi giao diện nói chuyện phiếm với Chu Diễn.
Quả nhiên Chu Minh Phong đã nhắn rồi: 【 Nên làm quen với mấy bữa tiệc kiểu này vì cô sẽ nhận được tiền.
】
Hô hấp Khương Tân Tân có chút nhanh.
Nói thật, đến lúc này mà cô vẫn còn không hiểu ý của Chu Minh Phong, thì thật không có ý nghĩa.
Cô châm chước một lát: 【 Anh cũng không biết cái gì sẽ làm cho tôi vui vẻ, chí ít không phải là đấu giá.
】
Chu Minh Phong: 【 Cô có thể nói với tôi.
】
Khương Tân Tân: 【 a? Còn muốn cho anh đáp án chuẩn xác, vậy thì tôi sẽ cho anh làm một bài kiểm tra a? 】
Kỳ thật câu "Tâm tư của phụ nữ rất đến đoán" khá hay.
Đã có ý gì, thì đừng bỏ qua.
Chu Minh Phong bật cười, cất điện thoại đi, anh không nhắn tin trả lời cô nữa, mà nhân cơ hội ánh đèn trong phòng lờ mờ, rút ví tiền ra, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trước, còn tay thì đưa tới trước mặt cô.
Khương Tân Tân sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy ví tiền anh đưa cho cô, lo nghĩ nhìn về phía anh, đây là ý gì?
"Đợi chút nữa nói." Hơi thở ấm áp của Chu Minh Phong cứ thế phả bên tai cô, có chút ngứa ngứa.
Khương Tân Tân rụt cổ lại: "Ồ."
...
Trên sân khấu, bức họa của Tịch Thừa Quang được bán cho người trả mức giá 600 vạn.
Khương Tân Tân nhìn nụ cười rạng rỡ của người mua được nó, phảng phất như đnag ăn tết vậy, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, thật đúng là không hiểu nổi tâm lý của kẻ có tiền.
Hoặc nói là, bỏ ra 600 vạn để mua được bức tranh này, nhưng tiền lãi từ ích lợi tuyệt đối không đến sáu trăm vạn? Thì buổi đấu giá này không phải rất có ý tứ, trải qua một đoạn thời gian không dài không ngắn, đấu giá thêm vài món đồ nữa thì kết thúc một cách mỹ mãn.
Thời gian còn lại dành cho khách ăn uống linh đình, khí thế ngất trời.
Chu Diễn đi vào phòng rửa tay, thuận tiện đi ra ngoài hít thở không khí.
Khương Tân Tân được Chu Minh Phong dẫn vào một góc an tĩnh.
Trang viên này dựa vào núi, bên cạnh là sông, thiết kế cũng rất đặc biệt, rất giống là một lâu đài trung cổ vậy, bất quá Khương Tân Tân không phải là người biết thưởng thức phong cảnh.
Hai người đứng ở trên ban công, Chu Minh Phong đóng cửa lại, lúc này tất cả mọi người đều bận xã giao, nên sẽ không có ai đi đến chỗ này hít thở không khí.
Đứng ở một chỗ như vậy, tựa hồ đưa tay ra là có thể chạm vào ngôi sao được vậy, Khương Tân Tân nhớ tới ví tiền của Chu Minh Phong ở trong túi xách của cô, nghiêng đầu hỏi anh: "Đưa ví tiền cho tôi làm cái gì?"
"Mở ra nhìn đi." Chu Minh Phong nói.
Khương Tân Tân đành phải lấy ví tiền màu đen kia ra.
Ví tiền của anh trông rất phổ thông không có gì khác lạ, mở ra thì thấy bên trong không có ảnh chụp.
Chỉ có mấy tấm thẻ còn có một chút tiền mặt.
"Tôi cảm thấy người vui vẻ đều chia làm hai loại." Chu Minh Phong nhàn nhạt nói: "Một loại là tiền có thể mua được, một loại là có tiền nhưng không mua được.
Trong lòng tôi tiền cũng không mua được hạnh phúc, xác thực tôi không biết nhiều thứ, bất quá có thể chậm rãi tìm tòi."
Tim Khương Tân Tân đập loạn xạ: "Cái kia?"
"Đáp án đề thi chỉ bình thường như vậy thôi, trước kia làm, bây giờ không cần viết." Chu Minh Phong cầm ví tiền trong tay cô đi, từ bên trong rút ra một tấm thẻ đen đưa cho cô.
Khương Tân Tân: "???"
Mắt hạnh cô trợn lên trông đáng yêu quá mức.
Chu Minh Phong nhịn không được cười lên: "Nghe nói đây là thao tác cơ bản."
Anh vẫn hiểu rõ khi Khương Tân Tân vui vẻ, thấy cô vẫn còn thất thần không có nhận, hạ giọng thúc giục: "Không muốn?"
———————
Một bên khác, Chu Diễn rất đau đầu, cậu đi từ phòng rửa tay ra nên thuận tiện ra ngoài cho thoáng một chút, không hiểu sao lại gặp được Vân Hinh.
Muốn hỏi Chu Diễn chán ghét Vân Hinh cỡ nào, vậy khẳng định là không, hai người từ nhỏ đã quen biết nhau, so ra thì tình hữu nghị không nhiều bằng Nghiêm Chính Phi, nhưng Vân Hinh hoàn toàn là một trong số đám bạn bè quen biết ít của Chu Diễn.
Bất quá trong lòng Chu Diễn rất rõ ràng, cho dù là bạn bè, cho dù Vân Hinh muốn tốt cho cậu, thì hành vi của cô nàng cũng vượt quá giới hạn.
Nếu giống như Nghiêm Chính Phi quan tâm cậu, mặc dù nói những lời kia không thích hợp, nhưng cũng chỉ nói một chút thôi, mà Vân Hinh thì trực tiếp hành động, cho nên Chu Diễn cảm thấy, về sau không có việc gì bắt buộc, thì cậu sẽ bớt tới lui với Vân Hinh.
Hôm nay Vân Hinh mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt, làm tôn làn da trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo của cô nàng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng có thể nhìn ra được chờ đến khi trưởng thành sẽ là một mỹ nhân có giá trị nhan sắc cực cao.
Cô nàng cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh Chu Diễn, Chu Diễn dựa vào cột, cô cách cậu một khoảng chừng một mét.
Trầm mặc một hồi, lúc Chu Diễn đang chuẩn bị rời đi, Vân Hinh gọi cậu lại, tựa như đang đàm luận về thời tiết vậy: "Hôm nay nhìn thấy cậu đi cùng với chú Chu còn có dì nữa làm tớ giật mình, bất quá tớ