Mặc dù Vân Hinh định nói "Dì không hề đáp ứng" nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Kìm nén làm tim đau.
Cô không dám nhìn ánh mắt của ba mẹ, cũng không dám đối mặt với chú Chu.
Từ trước đến nay, cô chưa từng hối hận về việc gì ngoài đêm hôm đó.
"Dì." Vân Hinh lấy dũng khí, ngũ tạng lục phủ đều cảm thấy đau, nhưng vẫn cố gắng kìm nén, ngữ khí ủy khuất nói: "Ngày đó đầu óc cháu có chút không thanh tỉnh, dì không cần để ở trong lòng, nếu như dì sinh em bé, cháu nhất định sẽ rất thích rất thích."
Khương Tân Tân xua xua tay, nở nụ cười: "Lời của cháu dì thật sự hiểu được, cháu nói đúng, một năm này là thời khắc mấu chốt của tiểu Diễn, nếu như dì mang thai, nói không chừng tiển Diễn không có tâm tư đi học.
Nó thích trẻ con, nếu như có một đứa em trai hoặc em gái, vậy thì không được." Cô hoạt bát cười một tiếng: "Có thể nói theo ngôn ngữ mấy thanh niên các cháu, là muội khống, hay là cuồng em trai."
Chu Diễn bất đắc dĩ, nhưng trên mặt vẫn có ý cười.
Mặc dù Vân phu nhân và Vân tiên sinh rất không hiểu hành vi của con gái, thế nhưng sẽ không răn dạy con gái trước mặt người ngoài.
Sau khi Vân phu nhân bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục như trước, cười cười nói nói: "Vân Hinh với Chu Diễn quen biết nhau từ nhỏ, con bé cũng vậy, trước kia tôi từng nói sẽ sinh cho con bé một em trai hoặc em gái, con bé nói không chịu, còn nói nếu tôi mà sinh thì nó sẽ bỏ nhà trốn đi, tính tình thật trẻ con mà, nó cũng chỉ lo lắng cho Chu Diễn thôi."
Dáng vẻ tươi cười của Khương Tân Tân càng sâu hơn: "Vẫn không giống nhau, tâm tiểu Diễn tương đối lớn, không hề có suy nghĩ như vậy, tính tình đơn thuần lại ngay thẳng, thời điểm tôi kết hôn không có bạn bè tới, lần trước còn nghe bạn tôi nói, con người khi lớn tuổi thì càng ngày càng ít bạn bè, lúc kết hôn bạn bè của tôi không ngồi hết một bàn, riêng tiểu Diễn nhà tôi không cần phải lo lắng, sau này mà kết hôn khẳng định có rất nhiều bạn bè.
A, có phải tôi nói quá xa rồi hay không?"
Câu sau đó là cô nói với Chu Minh Phong.
Chu Minh Phong có thể làm gì đây.
Chỉ có thể phối hợp với cô, cười nhạt nói: "Vẫn tốt."
"Cho nên có một người bạn như Vân Hinh đều là do phúc khí của tiểu Diễn." Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn: "Cho dù sau này có bạn gái, thì vẫn không được quên mấy người bạn quan tâm cậu như này nha."
Vân Hinh kinh ngạc nhìn Chu Diễn.
Mặc dù Chu Diễn xấu hổ, nhưng vẫn gật đầu: "Đã biết."
Khương Tân Tân hài lòng.
Về phần Vân Hinh thì khi trở về bị cha mẹ răn dạy như thế nào, cũng không liên quan tới cô.
Bất luận là người trưởng thành hay là trẻ vị thành niên, đều phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình.
Vân Hinh không còn khóc thút thít nữa.
Bởi vì bây giờ cô nàng phải đối mặt với một vấn đề rất khó giải quyết.
Chu Minh Phong người này sẽ giải quyết.
Đây là đánh giá của Khương Tân Tân đối với anh, ngay trước khi bọn họ rời đi, Chu Minh Phong vì chuyện này mà thu cái đuôi lại, dưới ánh trăng dáng người anh thon dài, khuôn mặt thanh tuấn, ngữ khí trầm ổn nói: "Cháu vẫn là học sinh, không cần quan tâm chuyện của người lớn.
Cần phải nâng cao thành tích học tập, còn có nên uống vitamin đạo đức nữa, đây mới chính là nhiệm vụ chủ yếu của cháu."
Sắc mặt Vân Hinh trắng bệch.
Vân tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Chu Minh Phong, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Chu Minh Phong nhàn nhạt, Vân tiên sinh không khỏi thở dài trong lòng: Chu tổng không định bỏ qua.
Cũng đúng, người giống như Chu tổng, chắc hẳn rất phản cảm chuyện người khác quản việc nhà mình.
"Vân tiên sinh, Vân phu nhân, chúng tôi đi trước." Chu Minh Phong nói: "Hẹn gặp lại."
Vân phu nhân còn rất nhiều điều muốn nói, Vân tiên sinh ngăn cản bà, nói với Chu Minh Phong: "Ân, Chu tổng đi thong thả."
...
Sau khi ba người lên xe, Khương Tân Tân mới nói ra: "Thật là bực bội mà."
Chu Minh Phong lườm cô một chút: "Tôi cảm thấy cô rất cao hứng."
Khương Tân Tân: "..."
Cô giải thích: "Đừng nói đến chuyện cao hứng, chỉ dạy dỗ một chút thôi mà hơn nữa tiểu cô nương còn có người nhà, cảm giác không khí trong lành hơn mấy phần."
Cô lại nói: "Mà chuyện gì xảy ra vậy Chu Diễn, tại sao con bé lại khóc."
Chu Diễn nghĩ thầm: Mới vừa rồi còn gọi tôi là tiểu Diễn.
Cậu cực kỳ im lặng: "Không có gì, mới nói với cô ấy được vài câu."
"Ồ." Khương Tân Tân nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt sáng ngời: "Cậu nói xem, bây giờ trong mắt người khác liệu có nghĩ cậu là vương tử đen hay không? Ân, thanh niên đen?"
Chu Diễn nhíu mày, không đáp ứng: "Cái quỷ gì vậy, vương tử đen?"
"Người khác là công chúa Bạch Tuyết, tự nhìn cậu phơi thành cái dạng gì đi." Khương Tân Tân thuận miệng nói: "Tôi mua cho cậu băng tay bảo cậu nhớ dùng, mà da cậu vẫn đen đi, tôi nghĩ cái danh giáo thảo này sẽ bị người khác cướp đi."
"Băng tay?" Chu Minh Phong lên tiếng.
Khương Tân Tân nhìn anh một cái: "Lần trước có một ngày lễ gì đó, mua đồ trên mạng được giảm giá, cho nên tôi mua băng tay cho mình với Chu Diễn." Cô dừng lại một chút: "Tôi không mua cho anh, dù sao anh cũng không cần đến nó, anh có đi đâu cũng không bao giờ bị cháy nắng."
Thật là khiến người ta ghen tị.
Không giống cô với Chu Diễn.
Cô vì công việc mà bôn ba khắp nơi, Chu Diễn càng đáng thương hơn, cậu phải làm công cho người khác.
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Hôm nay không thu hoạch được cái gì, cái gọi là việc đời, Khương Tân Tân cảm thấy nó rất nhàm chán.
Sau khi cô tắm xong liền ngồi ở trên giường, nhất thời hưng phấn lấy tấm thẻ đen Chu Minh Phong vừa cho ra nghiên cứu, đây chính là thẻ đen không giới hạn sao.
Hiện tại cô rất kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Minh Phong đưa cho cô một tấm thẻ đen...!Ngược lại bây giờ cô có cảm giác không chân thật.
Cô đang nghiên cứu đi nghiên cứu lại, chợt nghe thấy âm thanh ở cửa, vội vàng cất thẻ dưới gối ngủ, còn ngáp một cái làm ra vẻ rất buồn ngủ.
Chu Minh Phong tiến đến.
Nhưng rất kỳ lạ, anh đang mặc một bộ vest, giống như chuẩn bị đi ra ngoài, không đợi Khương Tân Tân mở miệng hỏi, anh rất thức thời báo cáo hành trình: "Tôi phải đi ra ngoài một chút, có việc cần xử lý."
Khương Tân Tân kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đặt trên tủ đầu giường: "Bây giờ đã hơn 11 giờ."
"Ân, là công việc.
Có chút gấp."
Khương Tân Tân quyết định rút lại sự hâm mộ kia.
Thực tế Chu Minh Phong quá bận rộn, cho dù đúng giờ tan việc về nhà, cơm nước xong xuôi liền đến thư phòng làm việc, cô nghe quản gia nói so với mấy năm trước, hiện tại Chu Minh Phong đã rất nhàn rồi.
Cái này mà nhàn sao? Bận rộn thành cái dạng gì rồi.
"Tốt, anh chú ý an toàn." Khương Tân Tân ngoan ngoãn nằm xuống, gương mặt đè trên gối đầu mềm mại, nhớ tới tấm thẻ đen anh đưa cho, nên nói thêm một câu: "Vất vả rồi Chu tổng."
Chu Minh Phong bật cười, đưa tay ra, hình như