Bầu không khí trong phòng đang ngưng trệ.
"Chúng ta hình như mười năm rồi không gặp lại nhau a?" Khương Tân Tân miễn cưỡng mở miệng, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trầm mặc.
Cô vừa mới mở miệng, những bạn học khác do dự lại do dự, cuối cùng có người không thể ngăn chặn lòng hiếu kỳ của mình, mở miệng hỏi: "Tân Tân, hai vị này là?"
Khương Tân Tân cười nói: "Mọi người chớ để ý, là bảo tiêu nhà tôi.
Về sau quen thuộc là tốt."
Các bạn học đang ngồi ở đây âm thầm kinh ngạc.
Đầu năm nay cần mời bảo tiêu sao, đó là người gì a? Với lại hai bảo tiêu này nhìn bọn họ bằng ánh mắt như nhìn người chết là chuyện gì xảy ra, còn làm người ta cảm thấy chỉ cần một giây thôi sẽ đem bọn họ nhào nặn thành viên thịt là sao a!
Ánh mắt của Doãn Quan Lâm vẫn không thể tin nhìn chằm chằm cô: "Tân Tân, cậu không phải đang làm ở công ty Vị Mỹ sao?"
"Đúng vậy a." Khương Tân Tân không e dè thừa nhận: "Lần trước không có nói cho cậu biết, bởi vì cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên muốn tìm việc để vui một chút, tìm công ty làm kiêm chức, một tháng đi làm ba bốn ngày đi.
Cậu không biết tôi làm kiêm chức sao? Nếu mỗi ngày đều phải đi làm, vậy thì không vui rồi, tiên sinh nhà tôi cũng sẽ không đáp ứng."
Đôi mắt đẹp của Khương Tân Tân lưu chuyển, cười khẽ một tiếng: "Quản lý Doãn, ngại ngùng a, chồng tôi nói, con người của tôi quá đơn giản, không hiểu hiểm ác của xã hội, nếu người có tâm biết, khẳng định giống như con ruồi suốt ngày bay quanh, phiền chết mất.
Lần sau nếu như ở công ty mà gặp nhau, cậu tuyệt đối không nên lộ ra nha."
"..."
Kỳ thực Khương Tân Tân hiện tại, với Khương Tân Tân trong quá khứ của bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Ngoại trừ tướng mạo vẫn vậy, căn bản không tìm ra điểm giống nhau.
Bất quá đã mười năm không gặp, mười năm đủ làm thay đổi rất nhiều chuyện.
Chỉ là ai lại nghĩ tới, bạn học nữ lúc trước bị cả lớp cô lập khi dễ, lắc mình trở thành người có tiền đi ra ngoài đều mang bảo tiêu?
Doãn Quan Lâm mang theo quan niệm chủ quan, kỳ thật vẫn không quá tin lời Khương Tân Tân vừa nói, trong đầu của hắn thậm chí có một ý niệm: Cái này sẽ không phải là do cậu ta tự biên tự diễn, tùy tiện tìm trên phố hai người đến cùng cậu ta diễn kịch? Muốn để những người bạn học ngày xưa lau mắt mà nhìn cậu ta? Nếu không thì sao Khương Tân Tân lại đáp ứng lời mời của hắn nhanh như vậy?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, nhưng ở sâu trong nội tâm, vẫn có chút vi diệu e ngại, bởi vì hai bảo tiêu này toàn thân trên dưới phát ra khí tức...!Căn bản không giống như là đang diễn, hắn là người ngoài nghề nhưng lại nhìn ra được, hai bảo tiêu này tuyệt đối không tầm thường.
Có vài bạn học khác cũng nghi ngờ, cho nên không nói chuyện, chỉ yên lặng quan sát.
Ngay lúc bầu không khí một lần nữa chợt nóng chợt lạnh, có người gõ cửa phòng bao, khi cửa phòng bao mở ra, đứng ở bên ngoài có mấy người, người đi đầu là một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây, anh ta nhìn xung quanh phòng này một vòng, ánh mắt khóa chặt trên người Khương Tân Tân, bước nhanh đến: "Chị dâu, đúng thật là chị!"
Thấy Khương Tân Tân lộ ra thần sắc mờ mịt, người này vội vàng giải thích: "Chị dâu chắc chị không nhớ rõ em đi? Lần trước chị kết hôn với tam ca em có tham gia, cũng trách em, trong khoảng thời gian này quá bận rộn, nên không có đến thăm hai người, vừa rồi quản lý nói nhìn thấy xe tam ca, tôi còn tưởng rằng là tam ca tới, không nghĩ tới là chị dâu."
Khương Tân Tân lúc này mới nhớ tới Dương quản gia.
Cho nên, đây chính là ông chủ khách sạn Hoa Ninh, đây là bạn thời đại học của Chu Minh Phong?
Bất quá tam ca cái quỷ gì?
Cô còn chưa xuất chiêu ra đâu đó, tại sao lại có người đến đây giúp đỡ?
Cô cười cười: "Xin chào, hôm nay tôi tới đây tham gia họp lớp, anh ấy nói cậu bận rộn công việc, nên tôi cũng có ý tốt không làm phiền cậu."
Dáng vẻ tươi cười của Triệu Hoa Ninh càng sâu: "Tam ca mới là người trăm công ngàn việc, tại sao lại ngồi ở phòng này?"
Anh ta nhìn quanh một chút: "Nếu như tam ca biết, về sau tôi làm sao dám gặp mặt anh ấy." Anh ta nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo chút nghiêm túc nói với vị quản lý khách sạn: "Đây là Chu phu nhân, phòng khách này ánh sáng không tốt, diện tích lại nhỏ, làm sao lại thích hợp?"
Quản lý khách sạn vội vàng đáp ứng: "Triệu tổng, đây là do chúng tôi làm việc sơ sẩy.
Chu phu nhân, xin lỗi!"
Khương Tân Tân: "Đừng như vậy, đây cũng là lần đầu tôi đến, bọn họ không biết tôi là chuyện bình thường, với lại, hôm nay chúng tôi chỉ đến đây họp lớp, phòng bao nhỏ một chút sẽ càng náo nhiệt, Triệu tổng, cậu chu đáo như vậy, lần sau tôi sẽ không muốn đến nữa."
"Chị dâu, chị gọi em là Hoa Ninh được rồi." Triệu Hoa Ninh nhìn thoáng qua người trong phòng, cũng biết mình với vợ của Chu Minh Phong không quen, tới chào hỏi là được, nhân tiện nói: "Tôi không làm phiền chị dâu nữa, bất quá lần sau, lần sau nhất định phải tới, khách sạn này em đã sớm để cho tam ca một phòng, lần sau chị đến đây thì cứ trực tiếp nói với quản lý một tiếng là được."
"Cảm ơn."
Cuối cùng Triệu Hoa Ninh mang theo quản lý khách sạn rời đi khỏi phòng bao.
Trong phòng yên tĩnh im ắng.
Lần này không còn người nào nghi ngờ Khương Tân Tân nữa.
Hoa Ninh, cho nên người vừa rồi nhiệt tình với Khương Tân Tân như vậy là Triệu Hoa Ninh, cũng chính là ông chủ khách sạn này?
Chẳng lẽ Khương Tân Tân còn có thể mời ông chủ đến đóng kịch sao? Đối với Triệu Hoa Ninh, Doãn Quan Lâm đã nhìn thấy qua, nhưng mà là ở trên tạp chí kinh tế tài chính, ở Yên Kinh, Triệu Hoa Ninh tuyệt đối không tính là người phú hào, nhưng đối với người bình thường như bọn họ mà nói, chỉ có thể nhìn mà thèm thôi.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Doãn Quan Lâm có chút khó chịu.
Sau khi Triệu Hoa Ninh đi khỏi phòng bao, nghĩ lại một chút, rồi lấy điện thoại di động ra, bấm số Chu Minh Phong gọi.
Đầu kia rất nhanh liền nhận, là âm trầm thấp thuộc về Chu Minh Phong: "Về cô ấy đi?"
Triệu Hoa Ninh sững sờ: "Tam ca anh cũng vậy, chị dâu tới, tại sao không nói với em trước một tiếng, hại em tiếp đón chị dâu không chu đáo."
Chu Minh Phong: "Cô ấy không phải là người phô trương."
Triệu Hoa Ninh với Chu Minh Phong là bạn thời đại học, bất quá quan hệ của hai người không tính là đặc biệt tốt.
Triệu Hoa Ninh là người luồn cúi, vì muốn rút ngắn quan hệ với Chu Minh Phong, nên khi ở ký túc xá luôn gọi Chu Minh Phong là tam ca.
Nam sinh cùng phòng ở ký túc xá đều thích mọi người sùng bái mình, phòng ký túc của Chu Minh Phong có bốn người, dựa theo tuổi tác mà gọi đại ca, nhị ca, tam ca với lão út.
Nhưng mà Chu Minh Phong không có gọi như thế, cũng không có muốn được gọi làm tam ca tam đệ.
Chu Minh Phong biết tính Triệu Hoa Ninh, trầm ngâm trong chốc lát, nói ra: "Công là công, tư là tư, cậu nhiệt tình hiếu khách