Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

71: Chương 70-2


trước sau


Sau khi bữa tiệc kết thúc, Doãn Quan Lâm tính tiền.
Lúc gọi món ăn, Khương Tân Tân khách khí hỏi một câu, cô có thể gọi rượu vang hay không, Doãn Quan Lâm cắn răng đáp ứng.
Mặc dù Khương Tân Tân không có chọn rượu vang cao nhất, nhưng tiền rượu không tính là rẻ.
Lúc trước Doãn Quan Lâm nghĩ một bữa cơm chỉ mất hai vạn tệ, ai ngờ thời điểm tính tiền, so dự với sự đoán tăng lên gấp đôi.

Tay Tôn Hội Linh run run, bữa tiệc này hết bốn, năm vạn tệ, là do Khương Tân Tân đến.
Khương Tân Tân đủ hài lòng, thấy sắc mặt Doãn Quan Lâm sắp nhịn không được rồi, mà mặt Tôn Hội Linh bên cạnh hắn cũng trắng bệch, cô cười nói: "Quản lý Doãn, hôm nay để cậu tốn kém rồi, lúc đầu chồng tôi nói để anh ấy bao, nhưng tôi nghĩ làm như vậy không quá lễ phép, dù sao cậu là người mời khách mà!"
Doãn Quan Lâm đương nhiên cũng đau lòng cho bốn, năm vạn tệ kia.

Nhưng vẫn cắn răng giả bộ như không thèm để ý cười nói: "Không có việc gì, đây là chuyện bình thường, cậu đừng quá khách khí."
Khương Tân Tân lại không phản ứng hắn, quay đầu nhìn về phía khác, nói với Đàm Thanh Thanh: "Cậu ở chỗ nào, tôi đưa cậu đi một đoạn, vừa vặn chúng ta nói một chút về chuyện cửa hàng.

Tôi rất hứng thú a."
Đàm Thanh Thanh chỉ có thể đáp ứng.
Đi đến cửa khách sạn, chiếc xe Bentley dài đã mở cửa đợi người, những bạn học khác cứ nhìn Đàm Thanh Thanh với Khương Tân Tân lên chiếc Bentley, sau khi hai người đi, một nam đồng học cảm khái: "Nghĩ không ra nghĩ không ra, hiện tại Khương Tân Tân có tiền như vậy, sớm biết..."
Một nữ đồng học cười lạnh: "Mấy người chẳng lẽ chưa từng nghe câu này sao, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi không tin mấy người nhìn không ra, hôm nay Khương Tân Tân cố ý.

Cậu ta chưa từng quên chuyện trước kia, nói không chừng đây chỉ mới bắt đầu."
Ngay lập tức, đám người lặng ngắt như tờ.
"Nếu không, tôi bảo Đàm Thanh Thanh thăm dò một chút, nhìn xem Khương Tân Tân có ý gì?"
"Cái này được!"
"Nếu cậu ta đã sớm quên rồi, tôi còn muốn liên lạc nhiều với cậu ta một chút, mấy người biết không, hiện tại tôi muốn có thêm tiền tiết kiệm..."
*
Trên chiếc Bentley, Khương Tân Tân không để lại dấu vết đánh giá Đàm Thanh Thanh.
Nhìn ra được, đối phương không phải là một người hướng ngoại.
Điện thoại Đàm Thanh Thanh rung một tiếng, cô nàng mở ra xem, phát hiện là bạn học cũ gửi tin nhắn cho mình, muốn cô nàng dò xét Khương Tân Tân một chút.
Khương Tân Tân vốn am hiểu chuyện giao tiếp với người lạ, lúc này vì để cho Đàm Thanh Thanh buông lỏng cảnh giác, chủ động làm cô nàng nhớ lại chuyện xưa: "Thoáng một cái thế mà đã mười năm không gặp nhau, không biết trường học có thay đổi địa chỉ hay không.


Tôi nhìn mọi người hình như cũng không thay đổi gì, nhất là nam a, thay đổi quá nhiều, nếu như tôi gặp trên đường, khẳng định sẽ không nhận ra."
Bả vai Đàm Thanh Thanh khẽ buông lỏng.
Cô nhớ tới bạn học nhắc nhở, cũng nhớ tới chuyện năm đó, siết chặt điện thoại, thấp giọng nói: "Kỳ thật mọi người đối với chuyện trước kia đều rất có lỗi, hôm nay bọn họ nghĩ thầm muốn xin lỗi."
Khương Tân Tân nghe vậy, ánh mắt bỗng nhiên lãnh đạm mấy phần.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô mà.
Xin lỗi?
Trên thế giới này có nhiều người quá ngây thơ rồi, cứ như vậy, thì khi làm sai chuyện gì đó, làm tổn thương đối phương, nói một câu xin lỗi là có thể xua tan tổn thương.
Chết cười mất, cho là lời xin lỗi của mình là lời vàng lá ngọc, là linh đan kỳ diệu gì sao?
Cô cúi đầu che giấu đôi mắt chứa đựng cảm xúc, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "A? Cậu không đề cập tới, tôi đều đã quên."
Cô lại nói: "Ài, lúc đó tất cả mọi người đều chưa trưởng thành nha, đều là đứa trẻ nha, không có gì, cậu thấy tôi giống như đang ngại sao?"
Đàm Thanh Thanh nghe thấy vậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Khương Tân Tân.
Ánh mắt của đối phương một mảnh thanh tịnh, trên mặt là ý cười mơ hồ, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền.
Trong nội tâm cô ta lặng lẽ thở dài một hơi.
Năm đó cô ta không trực tiếp tham gia vào chuyện cô lập đó, đối cô ta mà nói, Khương Tân Tân chỉ là một bạn học nữ quá xinh đẹp trong lớp mà thôi, thỉnh thoảng mấy bạn nữ sẽ nói hai ba câu, nhưng có một ngày, tất cả mọi người đều không để ý tới Khương Tân Tân, lúc cô ta đi thu bài tập, nói với Khương Tân Tân có hai câu, tan học lập tức bị mấy nữ sinh nhóm ra bên ngoài phòng học, các cô ấy nói, nếu như cô ta còn nói chuyện với Khương Tân Tân, đại biểu cho việc cô ta sau này cũng là cái loại người đào góc tường bạn thân.
Cô ta cũng sợ bị người cô lập, thế nhưng cho dù không tham gia vào chuyện đó thì cô ta vẫn có lỗi.
Mùa đông năm ngoái, cô ta có xem một bộ phim, trong phim đó nói, không làm, nhưng trầm mặc kỳ thật cũng là đồng lõa.
Bây giờ nhìn Khương Tân Tân trôi qua cuộc sống tốt như vậy, ánh mắt thanh tịnh giống như lúc trước, trong nội tâm cô ta không còn cảm thấy tội lỗi nhiều như trước nữa.

Bầu không khí dần dần chuyển tốt.
"Bạn học trước kia có khỏe hay không?" Khương Tân Tân cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương bị cô lấy đi làm đạo cụ: "Sẽ không chỉ có một mình tôi kết hôn rồi chứ?"
Sau khi Đàm Thanh Thanh cảm thấy nhẹ nhõm, ngữ khí cũng nhẹ nhàng rất nhiều: "Đại đa số đều chưa kết hôn, đúng rồi, cậu còn nhớ Thạch lão sư không? Năm ngoái cô ấy kết hôn rồi, cậu có tham gia hôn lễ của cô ấy không? Tôi nhớ lúc học cấp ba, cô ấy luôn luôn đi tìm cậu."
Khương Tân Tân dừng lại: "Không có, về sau đều cắt đứt liên lạc, Thạch lão sư hiện tại ở đâu, có được khỏe hay không?"
"Hình như cô ấy ở thành phố bên cạnh, bây giờ cô là một giáo viên cố vấn tâm lý cao trung."
Trong lòng Khương Tân Tân thở mạnh một hơi.
Phải kìm nén làm cô muốn rơi nước mắt.
Cố vấn tâm lý à...
Cô vẫn cho rằng nguyên chủ chỉ là một người trầm mặc ít nói còn nhát gan, không có bạn bè, nên sinh hoạt cũng rất đơn giản.

Nhưng theo tập tranh kia, cô từng chút từng chút phát hiện, sự tình không phải như thế.

Cô siết chặt tay, móng tay như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, trên mặt cô vẫn điềm nhiên như không có việc gì mà cười: "Vậy cậu có phương thức liên lạc với Thạch lão sư không? Tôi cũng rất muốn tìm cô ấy, muốn một lần nữa liên lạc với cô ấy."
Đàm Thanh Thanh nghĩ nghĩ: "Hình như Triệu Thiến cũng làm giáo viên ở trường học đó, để tôi giúp cậu hỏi!"
"Ân, cám ơn a."
Sau khi đưa Đàm Thanh Thanh đến nơi, đóng cửa xe, Khương Tân Tân giữ nguyên nụ cười, giờ phút này không chút biểu tình: "Về nhà đi."
Cô đã giải mã được lúc cao trung nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì.
Trên đường đi, trong đầu Khương Tân Tân lướt qua vô số cái khả năng, đèn đường từ cửa sổ xe chiếu vào, cô ngồi ở phía sau xe, chợt tối chợt sáng.
...
Đến biệt thự Chu gia, Khương Tân Tân không có lập tức xuống xe, mà một mình ngồi ở ghế sau xe thật lâu, lái xe cẩn thận nhắc nhở, lúc này mới đẩy cửa xe ra, cô đi về phía cửa chính, thấy cái gì đó, đột nhiên dừng chân.
Dưới ánh trăng, dáng người Chu Minh Phong thanh tuấn đang đứng ở đó.
Hình như anh đang chờ cô.
Ánh mắt của anh như trước đây ôn hòa bao dung.
Cái mũi Khương Tân Tân chua chua.

Tăng nhanh bước đi, lúc đi lên bậc thang, không thể khống chế được tâm tình của mình, đâm vào ngực anh.
Trong mũi tràn đầy khí tức mát lạnh.
Cô vươn tay ôm chặt eo anh, thần sắc Chu Minh Phong ngơ ngác, sau đó rất nhanh phản ứng kịp, vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng, cái cằm để trên đỉnh đầu cô, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, Chu Minh Phong như đã biết tất cả mọi chuyện, qua một lúc lâu, anh đột nhiên nói: "Ai làm cô không vui?"
Khương Tân Tân: "Không có."
Chu Minh Phong: "Có chút cấn."
Khương Tân Tân rời khỏi ngực của anh: "Cấn? Làm sao vậy?"
Chu Minh Phong chỉ chỉ cái mũi của cô "Cái

mũi này dài ra, cấn đến tôi."
Anh nói đến câu chuyện Pinocchio?
Khương Tân Tân lấy lại tinh thần, trên mặt mỉm cười nhiều hơn: "Cái gì a..."
Chu Minh Phong cũng không miễn cưỡng cô: "Lúc nào muốn nói, nhớ nói với tôi."
"Ân."
"Hôm nay không vui." Chu Minh Phong dừng một chút: "Tôi đưa cô ra ngoài cô?"
Khương Tân Tân cảm thấy buồn bực trong lòng mình đang tụt dốc không phanh, gật đầu đáp ứng: "Được."
Khi Khương Tân Tân trở về, Chu Diễn ở trong phòng nghe thấy âm thanh, cậu thăm dò nhìn thoáng qua, phát hiện Khương Tân Tân vẫn chưa tiến vào, liền xuống lầu, nhìn quanh phòng khách một vòng, cũng không thấy được thân ảnh của cô, cho rằng cô xảy chuyện gì trong gara, liền thay giày mở cửa chính, ai ngờ nhìn thấy cha cậu với cô như muốn đi ra ngoài.
Cái giờ này...

Phản ứng đầu tiên của Chu Diễn chính là: "Có phải hai người định đi ăn khuya hay không?"
Đúng lúc cậu đang đói bụng, dẫn cậu đi cùng đi mà!
Chu Minh Phong: "..."
Anh bất đắc dĩ đẩy gọng kính vàng lên trên sống mũi một chút, biểu lộ bình tĩnh, nói: "Có việc.

Con ở nhà làm bài thi đi."
Chu Diễn: "?"
Cậu nhìn thoáng qua Khương Tân Tân, ai ngờ Khương Tân Tân rất làm ra vẻ, rất tận lực ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao.
Cậu lập tức lùi lại về sau, nặng nề mà đóng cửa rầm một cái.
Cậu mới không muốn đi ăn khuya.
Ai mà thèm ăn chứ.
Chu Minh Phong với Khương Tân Tân không có chút áy náy nào khi vứt bỏ một đứa trẻ, Chu Minh Phong lái xe chở cô đi ra ngoài biệt thự.
Khương Tân Tân không có hỏi Chu Minh Phong muốn dẫn cô đi nơi nào.
Nhưng trên thực tế, cô đối với anh không có ôm chờ mong gì quá lớn.
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng có thể tin cái người đàn ông Chu Minh Phong này.
Chu Minh Phong đưa cô tới núi Tê Ngô.

Trước đó Khương Tân Tân có nghe mấy phu nhân hào môn nói qua, sau khi núi Tê Ngô được một ông chủ nào đó mua, lấy lý do chăm sóc sức khỏe nên làm thành một làng du lịch.

Nơi đây phong cảnh bình yên, không khí dễ chịu.

Núi Tê Ngô có mấy cửa ra vào, Chu Minh Phong lái xe cả đường không bị cản trở, lúc báo tên với bảo vệ gác cổng, rồi khi nhìn biển số xe của anh, liền vội vàng ra ngoài đón anh tiến vào.
"Anh không phải cũng đầu tư cổ phần vào nơi này đi?" Khương Tân Tân hỏi.
"Không có." Chu Minh Phong chỉ chỉ giữa sườn núi: "Phía trên kia có một ít phòng bằng kính, ông chủ của nơi này để lại cho tôi một phòng.

Tôi nghĩ cô hẳn sẽ thích."
Tầm mười phút sau, Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân đi vào căn phòng kính.
Khương Tân Tân nào chỉ là thích, mà là cực yêu nơi này!
Nói là phòng kính, nhưng bốn phía kể cả nóc nhà đều có một khóa điều khiển kéo màn cửa.
Cái này có chút giống phòng trong khách sạn.
Bởi vì nó nằm giữa sườn núi, nên không khí trở nên rất tuyệt, so với khách sạn chỉ có hơn thôi.
Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân ngồi ở một bên uống trà tatami, kính trên mái nhà được lau rất sạch sẽ, ngẩng đầu một cái chính là bầu trời đầy sao, gần đến như chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến trăng sao.
Rất lãng mạn.

Khương Tân Tân cảm thấy tâm tư thiếu nữ của mình đã biến chất.
Hiện tại làm cô cảm nhận được sự lãng mạn, còn có một con số tiền tài đắp lên.
Ví dụ như, chữ cái hiện lên ở tập đoàn Chu thị.
Ví dụ như, không cần ngồi ở bên ngoài cho muỗi đốt cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao đẹp đẽ.
Cô quả nhiên là một người phụ nữ tục khí!
Hết thảy đều rất tốt đẹp, Chu Minh Phong đột nhiên hỏi: "Có muốn uống chút rượu hay không? Đúng lúc rượu tôi trân quý có ở bên này, có thể để người đưa tới."
Khương Tân Tân nghe thấy anh đề nghị uống rượu, sắc mặt phức tạp quái dị.
Lần trước say rượu, cô đúng thực có chút nhỏ nhen, dù sao là chuyện đã qua, nghĩ đến cũng không phải việc khó gì.
Lúc cô bơi hai vòng ở bể bơi, rồi ngâm mình trong bể bơi, đã nhớ ra mọi chuyện.
Mặc dù đã nhớ lại, nhưng cô vẫn giả bộ như cái gì đều không phát sinh...
Hiện tại tâm tư của người đàn ông này, người qua đường đều biết!
Khương Tân Tân nín cười, dùng ngôn từ chính nghĩa cự tuyệt: "Tôi không uống, từ nay về sau, tôi sẽ không uống rượu, là rượu gạo tôi cũng không uống."
Chu Minh Phong nhìn về phía cô.
"Tôi sợ tôi lại hứa mua cho anh đồng hồ đeo tay."
Thời điểm Khương Tân Tân nhớ ra, cô giận tím người.
Chính là, uống rượu hỏng việc, tại sao lại trêu chọc anh chứ, buồn bực nhất là cái người đàn ông chết tiệt này nhìn thì ôn hòa, nhưng trên thực tế lại âm hiểm cực kì.
Lúc đầu cô dự định cả đời này sẽ không nhắc đến chuyện này, nhưng hiện tại anh mời cô uống rượu, cái này cô tất nhiên phải nắm bắt cơ hội "Trào phúng" anh một chút.
"Đồng hồ thể thao, tiết kiệm thì bồi thường nổi." Khương Tân Tân giơ tay lên, chỉ chỉ đồng hồ của anh: "Nếu là cái đồng hồ đeo tay này, vậy đời tôi coi như bỏ."
Ngữ khí của Khương Tân Tân tựa hồ như sợ rồi, nhưng trên mặt lại chính là sự đắc ý.
Chu Minh Phong bình tĩnh nhìn cô.
Sau một lúc lâu, ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô không thả, rồi không nhanh không chậm tháo đồng hồ ra, ngay lúc Khương Tân Tân điên cuồng thăm dò, anh lấy đồng hồ đeo tay xuống, kéo tay cô, rồi đeo trên cổ tay thon trắng của cô.
Hơi lỏng lẻo.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến, lúc này Khương Tân Tân mới lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn, là một chiếc đồng hòi đeo tay giá trị có thể so với một căn phòng bình thường, đang được đeo trên tay cô.
Chuyện gì xảy ra?
"Đập đi." Chu Minh Phong có ý riêng: "Không cần cô trả tiền."
Khương Tân Tân trợn tròn mắt.
Ở trong mắt Chu Minh Phong, cô trợn mắt hạnh lên trông rất đáng yêu.
Anh một tay chống đỡ chiếc giường mềm mại, nghiêng người, hô hấp càng ngày càng gần.
Khương Tân Tân như thế nào lại không hiểu anh muốn làm cái gì.
Giờ này khắc này, cô vậy mà khẩn trương! Nhịp tim nhịn không được đập nhanh, cô ở một bên phỉ nhổ chính mình, cũng không phải mới biết yêu, cũng không phải chưa từng trải qua chuyện này, tại sao là vì một nụ hôn mà khẩn trương, nhưng một bên khác, cô lại thành thật nhắm mắt lại, vô thức nắm chặt một góc chăn.
Trong phút chốc, cô cảm nhận một nụ hôn rơi xuống.
Chu Minh Phong chỉ nhẹ nhàng hôn con mắt của cô..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện