Sau khi mua vé xong, Chu Minh Phong đưa Khương Tân Tân vào công viên.
Hôm nay là ngày làm việc, lúc này lại là xế chiều, nên trong công viên giải trí không có nhiều du khách, dọc đường đi thấy không ít cặp đôi, bởi vậy tổ hợp kỳ quái là Chu Minh Phong với Khương Tân Tân, ở trong công viên giải trí cũng không bất ngờ lắm.
Sau khi vào công viên, thì thấy một số nhân viên mặc trang phục nhân vật hoạt hình.
Khương Tân Tân nhất thời cao hứng, đưa điện thoại di động cho Chu Minh Phong, bảo anh chụp cho mấy tấm.
Kết quả khi cô nhìn điện thoại một cách mong đợi, rồi cả người không còn từ gì để nói.
Đây là một bức ảnh sao?
Không đợi Khương Tân Tân phàn nàn về kĩ thuật chụp hình kém, chính Chu Minh Phong mở miệng trước: "Chụp cũng không tệ lắm."
"Nơi nào không tệ lắm a?" Khương Tân Tân hít sâu một hơi: "Được thôi, hiện tại tôi tin cái gì anh cũng biết, chỉ là riêng chụp ảnh là không, trình độ của anh còn không bằng Chu Diễn."
Không so sánh thì không đau thương, mặc dù trình chụp ảnh của Chu Diễn cũng kém, nhưng so với Chu Minh Phong, phải nói là hơn rất nhiều.
Chu Minh Phong nghe lời này cũng không giận, cười nhạt nói: "Tôi đích thực không có kinh nghiệm chụp ảnh cho người khác."
Một câu nói kia, đã làm Khương Tân Tân không mở miệng phàn nàn nữa.
Khi một mối quan hệ vừa mới bắt đầu, thì rất đẹp.
Một câu nói của đối phương, có thể tùy lúc làm mình tức giận, đương nhiên cũng có thể dỗ mình.
Khương Tân Tân không còn là trẻ con muốn đến công viên vui chơi nữa rồi.
Ngoại trừ những trò chơi kích thích mạo hiểm ra, như mấy trò đu quay ngựa, đu quay loại khác, cô đều tự động bỏ qua.
Nhất là đu quay, nghe rất lãng mạn, nhưng trên thực tế khi ngồi trên nó, với tốc độ xoay tròn chậm của nó, rất dễ khiến người ta chóng mặt.
Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân ngồi tàu lượn siêu tốc, tiếp theo là trò con lắc.
Khương Tân Tân một chút cũng không sợ những thứ này.
Chỉ là muốn mượn cơ hội này bộc lộ hết cảm xúc ra, cô bắt đầu hét lớn.
Vì mình, cũng vì nguyên chủ.
Mặc dù đã quen Chu Minh Phong, biết Chu Diễn, Tôn Văn Thanh còn có bọn Từ Tòng Giản, nhưng cô cũng nhớ bạn bè, khuê mật của mình.
Còn nguyên chủ thì sao?.
Cô ấy ở nơi nào.
Sống hay chết, vấn đề này, Khương Tân Tân căn bản không dám nghĩ tới, không phải cô không tim không phổi, mà là không dám.
Bởi vì cô cũng không có biện pháp nào khác.
Ngay cả khi Chu Minh Phong lên tàu lượn siêu tốc, hai thanh niên ngồi đằng sau cũng la hét, ánh mắt của anh vẫn rất bình tĩnh, cho nên lúc Khương Tân Tân hứng thú bừng bừng đi đến quầy phục vụ nhìn ảnh chụp, một mặt không thể tin, cô còn chuẩn bị mua hai tấm ảnh thích hợp, kết quả, tấm hình nào cũng thấy cô biểu lộ quá khoa trương, mà Chu Minh Phong ngồi ở bên cạnh cô vẫn bình tĩnh như vậy...!Mà mình lại như con ngốc vậy.
Không có ý nghĩa!
Lão đàn ông này thật không có ý nghĩa!
Bất quá rất nhanh Khương Tân Tân đã xuất hiện ý nghĩ mới, bởi vì động tác Chu Minh Phong bắn bóng bay rất soái, lại còn nhận được con gấu bông siêu lớn.
Hai người coi như có chút lương tâm, đang chơi tận hứng, nhưng vẫn không quên Chu Diễn đang múa bút thành văn ở trường học.
Khương Tân Tân mở điện thoại ra xem: "Chu Diễn chắc sắp tan học rồi."
Trường học của Chu Diễn cũng có nội trú, bình thường tự học buổi tối hầu như chỉ có học sinh nội trú tham gia, đối với học sinh ngoại trú tương đối buông lỏng, buổi chiều sau khi tan học là có thể về nhà.
Sở dĩ thoải mái như vậy, vì hơn một nửa học sinh trong trường này, không thi đại học.
"Nếu không..." Khương Tân Tân đưa ra chủ ý: "Nếu không chúng ta bảo Chu Diễn tới nơi này đi? Nghe nói buổi tối ở đây cũng rất náo nhiệt."
Chu Minh Phong đương nhiên không có ý kiến: "Vậy cô nói với nó đi."
Khương Tân Tân vừa cúi đầu nhắn tin, vừa nói: "Cái gì cũng là tôi nói, tôi là ống truyền tin sao."
Chu Minh Phong trông rất tự mãn: "Tôi nói với nó, đáp án chỉ có một."
Khương Tân Tân quay đầu đi che giấu nụ cười trên mặt, nhắn tin cho Chu Diễn, thuận tiện gửi định vị.
Ở trường học, chuông với thông báo đồng thời reo.
Chu Diễn từ trong túi lấy điện thoại ra, vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Khương nữ sĩ.
Chu Diễn: 【? 】
Khương Tân Tân: 【 Tới chơi.
】
Chu Diễn: 【 Vé vào cửa, tiền tiền tiền.
】
Khương Tân Tân dứt khoát nhân cơ hội này, tạo nhóm gia đình.
Tên nhóm là —— JJJ National Support Club.
Chu Diễn nhắn tin đầu tiên: 【?? Tên nhóm là cái quái gì vậy.
】
Khương Tân Tân: 【@ Chu lão bản, anh mau gửi tiền cho con trai mình đi, để nó mua vé vào cửa.
】
Chu Diễn: 【...!】
Chu Minh Phong ngồi bên cạnh Khương Tân Tân, hai người ngồi trên ghế dài trong công viên, đầu tháng chín, thời tiết đã không quá nóng, thậm chí nắng chiều chiếu xuống mặt đất đã tạo nên một khung cảnh dịu dàng.
Hai người đều cúi đầu xem điện thoại.
Quả nhiên Chu Minh Phong gửi một hồng bao, Chu Diễn tay mắt lanh lẹ, trong vòng năm giây đã nhận, tuyệt đối không cho Khương Tân Tân có cơ hội "Trượt tay".
Chu Diễn: 【OkOk, con lập tức tới.
】
Cái người nói lập tức đến, mà qua một tiếng vẫn không thấy đâu.
Khương Tân Tân không thể nhịn được nữa, nên xem vị trí của người nào đoa, kết quả phát hiện gia hỏa này đang ở bên ngoài công viên!
Khương Tân Tân thoát khỏi giao diện chia sẻ vị trí, lại đợi một lúc, vẫn không thấy bóng dáng Chu Diễn đâu, liền chọc người ta một chút: 【? Còn không mau tiến vào? 】
Chu Diễn: 【 Chờ một chút.
】
Khương Tân Tân: 【? 】
Chu Diễn: 【 Đợi qua hai mươi phút nữa, là tôi có thể trực tiếp mua vé buổi tối, vé buổi tối tiện hơn nhiều.
】
Khương Tân Tân mặt không thay đổi nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Minh Phong ở bên cạnh, thoải mái nhàn nhã ngửa đầu nhìn trên không, nói: "Hiện tại Chu Diễn càng ngày càng keo kiệt!"
Nam chính tiểu thuyết vườn trường sao có thể keo kiệt? Có thể sao?
Chu Minh Phong cười nhạt: "Nó đối với cô rất hào phóng."
Khương Tân Tân kinh ngạc:"Nào có!"
"Lần trước đi siêu thị, nó nói cho cô hạn mức đến 52 tệ, kết quả cô mua hết hơn 100 tệ, nó không nói cái gì chỉ trả tiền."
Khương Tân Tân: "..."
Có chuyện như thế sao, nhưng...
"Tôi đã gửi cho nó 200 tệ, chúc mừng nó trở thành học sinh cao tam."
Chu Minh Phong cuối cùng cũng thu tầm mắt lại, nhìn về phía cô, anh duỗi tay dài khoác lên trên ghế, từ đàng xa nhìn giống như là khoác lên bờ vai cô vậy.
"Cho nên, hai người đều hào phóng với nhau." Anh còn nói: "Đối với người ngoài thì keo kiệt, cũng không phải là chuyện xấu."
Khương Tân Tân: Cho nên, cô là người một nhà rồi?
Qua hơn hai mươi phút sau, Chu Diễn rốt cục cũng đã đến, một đường chạy chậm tới đây.
Nhìn ra được, cậu đang cao hứng.
Trò chơi ở công viên này hơn phân nửa đều là trò mạo hiểm, Chu Diễn chơi một vòng, cũng không tiếp tục vịt con mạnh miệng nói "Thật là trẻ con thật nhàm chán" nữa, khóe môi cậu giờ đây điên cuồng giương lên.
Ba người dựa theo bản đồ chỉ dẫn đi tới nhà ma.
Đây là hạng mục Khương Tân Tân mong đợi nhất.
Chu Diễn đứng trước cửa, nhìn thoáng qua thấy bên trong rất u ám, đã sinh ra tâm lý sợ hãi, ngoài miệng nói: "Thật nhàm chán, loại trò chơi mang tên nhà ma này, tiểu học con đã không chơi nữa rồi."
Khương Tân Tân đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cậu, dắt cậu đi cùng Chu Minh Phong tiến vào nhà ma.
Kỳ thật nhà ma trong công viên cũng không đáng sợ, địa phương nhỏ, đám NPC đã buôn bán cả ngày, cũng đã sớm mệt mỏi chỉ muốn làm cá ướp muối, nhìn thấy có du khách tiến đến, biểu diễn không còn cảm giác chân thực giống lúc sáng.
Bất quá cho dù là như vậy, Chu Diễn đã bị hù dọa đến mức bị nấc.
Bầu không khí đột nhiên chuyển sang một hướng khác.
"Khặc khặc khặc..."
"Nấc!!"
NPC: "..."
Đi vào nhà ma được tầm mười phút.
Khương Tân Tân cảm thấy rất thất vọng, bởi vì một chút cũng không đáng sợ, điều cô mong đợi nhất liên quan tới bệnh viện bị bỏ hoang, NPC nằm trên giường bệnh chán tới mức cào tường còn bị cô nhìn thấy.
Sau khi đi ra, Chu Diễn vẫn còn đang nấc, Chu Minh Phong vẫn như cũ một mặt bình tĩnh.
Khương Tân Tân nghĩ đến lúc đi được nửa đường, có một NPC đi bên cạnh Chu Minh Phong muốn dọa anh, kết quả Chu Minh Phong ấm giọng nhắc nhở người ta một câu: "Trên mặt đất có nước, cẩn thận trượt chân."
NPC này cũng rất chân thành, sau khi trầm mặc mấy giây, rất thành tâm thật ý nói: "Cám ơn."
...
Khương Tân Tân nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Chu Minh Phong, hỏi: "Anh một chút cũng không sợ sao?"
Chu Minh Phong cười cười, ba người chuẩn bị đi nơi khác, nhà ma vì muốn đạt hiệu quả chân thật nhất, nên đường mòn nhỏ đi ra bên ngoài đều có ánh đèn màu xanh lục.
"Không sợ." Chu Minh Phong nói: "Khi còn bé tôi nghe rất nhiều câu chuyện nửa thật nửa giả."
Sau đó, anh kể lại một câu chuyện ngày còn bé được nghe kể từ người lớn.
Chu Diễn bị dọa sợ, đến mức không ngừng nấc lên.
Dù Khương Tân Tân thường xuyên xem phim kinh dị, nhưng nghe Chu Minh Phong dùng ngữ khí nhẹ nhàng kể lại, cũng không khỏi tê cả da đầu, rùng mình một cái.
Chu Diễn lặng lẽ nhích lại gần Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân cũng không có cự tuyệt, cánh tay hai người sát gần bên nhau, tìm ra một cảm giác an ủi.
Mà Chu Minh Phong, biểu lộ bình tĩnh, phảng phất như không phải anh đang kể chuyện câu chuyện rùng rợn, mà là đang thảo luận về thời tiết.
Khương Tân Tân: "Thật hay giả?"
Chu Minh Phong buồn cười, kéo tay cô về phía anh: "Là giả."
Chu Diễn thấy Khương Tân Tân cách mình khoảng tầm một mét, vội vàng đuổi theo.
"Vậy anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng tôi." Khương Tân Tân giơ cánh tay lên: "Anh xem đi, tôi nổi hết da gà rồi này!"
Chu Diễn cũng tiếp lời: "Đúng vậy."
Cậu không muốn để ba cảm thấy cậu nhát gan, lại rất tận lực giải thích một câu: "Tôi là thành viên hội hỗ trợ, ủng hộ việc đi ăn."
Khương Tân Tân: "...?"
Chu Minh Phong: "Tốt, vậy thì đi ăn cơm?"
Cuối cùng Khương Tân Tân với Chu Diễn đã hung hăng làm thịt nhà tư bản không có lương tâm.
*
Không đến vài ngày sau, Khương Tân Tân từ Trần Tuyết biết một sự kiện.
Doãn Quan Lâm bị người khởi tố, lúc đầu công ty đó chỉ có một nhân viên nữ muốn kiện hắn, không có cơ hội thắng lắm, kết quả phong hồi luân chuyển, đột nhiên trong công ty có thêm vài nhân viên nữ cùng nhau lên tiếng.
Nữ nhân viên đó đã đăng toàn bộ nội dung sự việc lên Weibo, rồi một chủ blog có danh tiếng chia sẻ lại, công ty Doãn Quan Lâm vì danh dự với ảnh hưởng, tạm thời buộc hắn thôi việc.
Trần Tuyết tựa hồ đã nhìn ra Khương Tân Tân còn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, vì muốn lấy lòng cô nên đã nói ra: "Buồn cười nhất là Tôn Hội Linh, chuyện này của Doãn Quan Lâm, chắc chắn sẽ đưa vào trong hồ sơ, về sau hắn...!Chậc, dù sao thì công việc này khẳng định sẽ bị mất, hiện tại tất cả mọi người đều biết chuyện hắn làm, thời điểm này, Tôn Hội Linh mà vẫn không muốn chia tay với hắn, còn muốn cùng hắn kết hôn, cậu nói cô ấy đang nghĩ cái gì a.
Cảm giác hoàn toàn bị Doãn Quan Lâm tẩy não."
Khương Tân Tân rất lạnh lùng.
Chuyện này thì có quan hệ gì tới cô chứ.
Tôn Hội Linh có tỉnh ngộ hay không, có một cước đá văng tên heo kia không, đây không phải là điều cô quan tâm, chắc là do trong con người cô không có cái gọi là đồng cảm đi.
Mặc dù Doãn Quan Lâm là kẻ đầu têu bắt nạt bạn học, nhưng Tôn Hội Linh cũng ngầm đồng ý, còn giúp hắn nữa mà.
Cô sẽ không bỏ đá xuống giếng nói Tôn Hội Linh đáng đời đâu.
Nhưng cô cũng sẽ không đồng tình với một người như vậy.
Khương Tân Tân biết, thời gian trôi qua đã lâu, đồng thời chứng cứ cũng sẽ không đầy đủ, khả năng thắng kiện cũng rất nhỏ, nhưng mà cô vẫn phải làm, nếu như thắng kiện dĩ nhiên là niềm vui ngoài ý muốn, nếu như thua kiện cũng không sao, mục đích chủ yếu của cô