Không đến hai ngày sau, Chu Diễn khai giảng, chính thức trở thành một học sinh cao tam.
Ngày khai giảng, buổi sáng Chu Minh Phong có cuộc họp rất quan trọng, căn bản là không đi được, thế là, Khương Tân Tân lấy thân phận là phụ huynh của Chu Diễn đưa cậu đến trường học.
Khương Tân Tân hiện tại đã quen tự mình lái xe chạy khắp nơi, rất ít khi dùng tài xế, Chu Diễn cũng đã quen lúc Chu Minh Phong không ở đây, mà ngồi ở ghế phụ.
Hôm nay đối với Khương Tân Tân mà nói, là ngày rất quan trọng.
Thứ nhất, là Chu Diễn khai giảng.
Thứ hai, cô giáo Thạch của nguyên chủ đêm qua vừa đến Yên Kinh, buổi trưa hai người hẹn nhau đi ăn cơm.
Khương Tân Tân lái xe, nhớ tới mấy ngày nay tra được một chút chuyện, đang chờ đèn chuyển xanh, nhìn thoáng qua Chu Diễn ở bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Chu Diễn, cậu ở trường học từng gặp chuyện bắt nạt bạn bè chưa?"
Chu Diễn nghe vậy khẽ giật mình, nhìn phía dưới: "Hình như không có."
Chắc có, chỉ là cậu không chú ý tới.
Bất quá so ra mà nói, Chu Diễn từ nhỏ đến lớn sống rất đơn giản.
Cũng như nói chỗ trường học quý tộc này, học sinh chia làm hai phe, thành tích tốt, và gia cảnh tốt.
Thành tích tốt không rảnh quan tâm chuyện khác, chỉ tập trung tinh thần vào học tập, muốn vì tương lai mình được tốt hơn.
Gia cảnh tốt, thì càng sẽ không làm ra hành động như vậy, dù sao cha mẹ mình đều không phải người ăn chay.
Bởi vậy, giữa bạn học chung lớp khẳng định sẽ có mâu thuẫn, nhưng phát triển đến trình độ bắt nạt, đặc biệt hiếm thấy.
Chu Diễn vẫn luôn là bá chủ một phương, chỉ có cậu khi dễ người khác, nên chưa có người nào gan to đi khi dễ cậu.
Chu Diễn thấy Khương Tân Tân thần sắc không tốt, liền hỏi: "Làm sao vậy, trước kia cô từng bị người khác bắt nạt sao?"
Vấn đề này, Khương Tân Tân không biết nên trả lời như thế nào.
Cô chưa từng bị người khác bắt nạt.
Nhưng nguyên chủ thì có.
Chu Diễn thấy cô lộ ra vẻ mặt này, liền kết luận trước kia cô từng bị người ta bắt nạt, trong lúc nhất thời cảm thấy phẫn nộ, nghiêng người sang rồi nói: "Như này, cô cho tôi một danh sách đi, ai bắt nạt thì cô đều nói cho tôi!"
Tốt xấu gì cậu cũng là bá chủ nhiều năm như vậy.
Người trong nhà bị bắt nạt, loại chuyện nhỏ nhặt này cậu vẫn có thể giải quyết.
"Cám ơn." Khương Tân Tân thật tâm thật ý cười một tiếng: "Bất quá, chuyện này tôi nghĩ nên tự mình xử lý."
Chu Diễn không lên tiếng, sau khi đi qua đèn xanh đèn đỏ, cậu mới lẩm bẩm một câu: "Cha tôi thật vô dụng, thế mà lại không thể xử lý chuyện này."
Trong lòng Chu Diễn, vợ mình bị người ta bắt nạt, dù đã là chuyện xưa, thì cũng không thể ngồi yên nhìn xem.
Đây là đàn ông sao?
Đương nhiên chỉ là Chu Minh Phong không ở đây, nên cậu mới dám nói vậy.
Khương Tân Tân cười yếu ớt nói: "Không phải, cậu đừng hiểu lầm, tôi còn chưa nói với anh ấy, nên ba cậu chưa biết.
Tôi muốn tự mình xử lý."
"Cha tôi không biết?" Chu Diễn thần sắc quái dị nhìn về phía cô hỏi.
"Đúng vậy nha." Khương Tân Tân nghiêng đầu nói với cậu: "Cho nên chuyện này cậu đừng nói, tôi chỉ nói cho cậu nghe."
Chu Diễn ngừng cười.
Kỳ thật vấn đề này rất nghiêm túc, cậu cũng rất muốn nghe ngóng, nhưng đến khi cô nói, cậu liền không muốn nói cho ba mình nữa, chỉ có cậu được nghe.
Trong lòng cậu có một loại vui vẻ nói không ra: Ngay cả ba mình cũng không nói, lại nói cho mình nghe.
Cho nên trong lòng cô, có phải là cậu đáng tin hơn ba mình hay không?
Trên đường đi tâm tình Chu Diễn rất tốt, đến trường học thì cậu với Khương Tân Tân tách nhau ra, Khương Tân Tân đi nộp học phí cho cậu, cậu thì đến phòng học điểm danh, trên đường đến phòng học, nét mặt cậu rất chi quái dị, làm bạn học đi qua cậu nhịn không được quay đầu nhìn.
Cậu đang cao hứng, một hồi nghĩ không ra trước kia Khương nữ sĩ đã làm gì khi bị bắt nạt ở trường, nghĩ đến thần sắc liền khó coi.
Vừa nghĩ, cậu vừa bước vào phòng học từ cửa sau, từ túi quần lấy điện thoại di động ra, nhắn tin Wechat cho cô: 【 Nếu như cô xử lý không được, nhớ nói cho tôi.
】
Cậu không biết nói đạo lý với đám rác rưởu như nào, không giảng đạo lý được, vậy thì dùng nắm đấm, lấy cách của người trả lại cho người.
Cậu căn bản không biết làm gì khác, có có khí lực lớn, nắm đấm đau.
Thời gian chớp mắt trôi qua, cậu nhận được trả lời của cô: 【 OkOk.
】
Cậu còn chưa kịp vui mừng, cô lại gửi một hình ảnh đến: 【 Ma Ma rửa chân.
jpg 】
Chu Diễn lắc đầu, trên mặt biểu lộ "Thật là phiền nhưng rất muốn cười".
Chân của cậu dài, ngồi vào bàn học trước cũng rất nhanh, miễn cưỡng mở cặp sách ra, lấy bài thi trước ngày nghỉ giáo viên phát.
Trong cặp còn có vở của Từ Tòng Giản, cậu vô ý ngẩng đầu, nhìn toàn bộ phòng học.
Từ Tòng Giản đã tới, đang thay đồng phục.
Chu Diễn cười cười, học kỳ trước đánh chết cậu cũng không nghĩ tới sẽ có ngày mình làm bạn với Từ Tòng Giản.
Chuông chưa reo vào học, Nghiêm Chính Phi từ phòng học khác tới, thấy Chu Diễn cầm bài thi so sánh đáp án, suýt nữa cho rằng mình hoa mắt, thừa dịp Chu Diễn không có chú ý, đoạt lấy bài thi của cậu lật ra lật lại, một mặt kinh dị: "Tình huống này là như thế nào?"
Mặc dù thân là bạn tốt của Chu Diễn nhiều năm, cậu phi thường hi vọng Chu Diễn có thể học tập tốt như trước, mấy năm nay Chu Diễn thay đổi thành học sinh hư, bây giờ bắt đầu nghiêm túc làm bài, ngược lại làm Nghiêm Chính Phi không quen.
Chu Diễn liếc mắt: "Trả lại."
Nghiêm Chính Phi ngoan ngoãn đặt lại bài thi trên bàn, rồi xích lại gần cậu.
Chu Diễn ngửa mặt lên, một mặt ghét bỏ: "Đi ra."
Nghiêm Chính Phi: "Không phải ca, có chuyện gì xảy ra vậy? Thật muốn chậu vàng rửa tay?"
"Cậu thất học à, ai lại dùng thành ngữ như vậy?"
"A, thật muốn quay đầu là bờ? Chuyện gì xảy ra, bị chuyện gì kích thích vậy?" Nghiêm Chính Phi há miệng bá bá bá: "Có phải cuối cùng chú Chu cũng đã đánh cậu mấy trận không?"
Chu Diễn không thể nhịn được nữa: "Lên lớp."
Nghiêm Chính Phi: "Ca, nói cho em đi, em quá hiếu kỳ mà!"
Chu Diễn bất đắc dĩ, thấp giọng: "Áp lực lớn, sau này phải dưỡng lão cho nhiều người."
"Nhiều người?" Nghiêm Chính Phi xoè ngón tay đếm đếm: "Là ba với mẹ cậu sao."
Chu Diễn không lên tiếng.
Trong đầu Nghiêm Chính Phi có một suy nghĩ xâm nhập khiến cậu kinh ngạc: "Hẳn là còn mẹ kế cậu?"
Chu Diễn nhìn thằng bạn mình một cái, không phủ nhận, dọa Nghiêm Chính Phi duỗi tay ra sờ trán cậu: "Không phải chứ ca, đầu óc cậu bị hỏng sao, dưỡng lão cho mẹ kế?"
"Lăn." Chu Diễn nói: "Đừng ở đây mẹ kế ngắn mẹ kế dài."
Nghiêm Chính Phi đành phải nén lời trong lòng lại, lại đếm: "Được lắm, cha mẹ cậu, lại còn mẹ kế, nói không chừng tương lai còn có thêm cha ghẻ, cưới vợ rồi còn cha mẹ vợ, Diễn ca cậu xong rồi, sau này cậu phải dưỡng lão cho 6 người a."
Mí mắt Chu Diễn hơi nhăn lại, đã có chút khó chịu.
Nghiêm Chính Phi dù sao cũng là bạn nhiều năm của cậu, thấy vẻ mặt của cậu như này, lập tức nói: "Đi đây, cậu học tập cho giỏi vào, quá đáng thương."
Chu Diễn đã nắm chặt nắm đấm, Nghiêm Chính Phi thấy thế, tranh thủ thời gian chạy như một làn khói.
*
Một bên khác, dĩ vãng đều là trợ lý Lưu đến xử lý những chuyện này.
Đây là lần đầu tiên Khương Tân Tân đến nộp học phí với danh là phụ huynh.
Học phí ở đây không hề rẻ, khó trách các phụ huynh khác phải tốn nhiều sức như vậy.
Suy nghĩ kỹ một chút, nếu như cô là giống mấy phụ huynh này, mỗi một học kỳ tốn mấy chục vạn, khẳng định cũng hi vọng có thể nhận được chút giá trị.
Nếu trường học thu nhiều tiền như vậy, kết quả các thứ khác đều không thỏa mãn họ, là cô thì cô cũng tức.
Đã là trường quý tộc, lúc thu học phí cũng không mảy may khách khí với phụ huynh, vậy dĩ nhiên, các công trình cùng điều kiện ở đây cũng phải đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Nếu không, cho con mình học trường phổ thông nó không thơm hay sao?
Các phụ huynh có thể tới đều tới, nhìn thấy Khương Tân Tân, cả đám đều nhiệt tình vô cùng.
Khương Tân Tân đương nhiên biết nguyên nhân bọn họ như vậy, không cần bọn họ nói, cô liền chủ động mở miệng nói: "Các vị yên tâm, tôi đã làm hội trưởng học kỳ này, vậy tôi nhất định sẽ phụ trách, ngoại trừ ngày chủ nhật, mỗi ngày trước một giờ cơm trưa tôi đều ở đây, đến lúc đó tôi sẽ gọi video trực tiếp ở nhóm phụ huynh?"
Này đương nhiên được!
Các phụ huynh khác cầu còn không được.
Kỳ thật bọn họ cũng không có ý khác, bọn họ hi vọng mình tiêu tiền đáng giá.
Mấy mấy chục vạn học phí, kết quả đãi ngộ chả khác gì trường phổ thông, đây không phải là muốn người ta thổ huyết sao?
Khương Tân Tân đã nghĩ kỹ, bây giờ là tháng chín, còn có ba tháng nữa là đến thời gian thi khảo thí, đợi cô thi qua, cô sẽ ít làm ở công ty Vị Mỹ.
Vốn chỉ là muốn củng cố kiến thức.
Trong ba tháng này, cửa hàng tiện lợi với trường học chạy đi chạy lại coi như nhẹ nhõm, thỉnh thoảng đến công ty một chuyến cũng không tính mệt.
Chuyện bên trường học khi xử lý xong, cũng đã mười hai giờ.
Khương Tân Tân với Chu Diễn chào nhau, liền vội vàng rời đi, đi đến nhà hàng mà cô hẹn Thạch lão sư.
So với cô tưởng tượng không giống lắm, Thạch lão sư rất trẻ, nhìn cũng không quá ba mươi tuổi.
Thạch lão sư thấy Khương Tân Tân, ngay từ đầu còn có chút không được tự nhiên, dù sao nhiều năm không gặp, bất quá Khương Tân Tân luôn luôn am hiểu chuyện làm nóng bầu không khí, chờ đồ ăn lên đủ, thần sắc Thạch lão sư cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: "Nghe mấy đứa kia nói hiện tại em sống rất tốt, thật đúng là, em vui vẻ rồi."
Một người sống có tốt hay không, từ ánh mắt từ thần sắc là có thể nhìn ra được.
Hiện tại Khương Tân Tân so với hồi cấp ba tốt hơn nhiều.
Xinh đẹp lại linh động, ánh mắt cũng sạch sẽ, giống như là được người bảo vệ rất tốt.
Khương Tân Tân nhìn trong mắt Thạch lão sư không chút nào giả ý quan tâm cùng vui mừng, trong lòng cảm thấy tốt hơn.
Thời cao trung, mặc dù nguyên chủ gặp phải chuyện cực buồn nôn, gặp một đám cặn bã rác rưởi, nhưng cũng may, không phải một tia ấm áp cũng không có.
"Lão sư còn cô thì sao? Dạo này có khỏe hay không?"
Thạch lão sư cười: "Cũng không tệ lắm, hiện tại trường học đều chú trọng đến tâm lý học sinh, không giống như mười năm trước, khi đó cô vừa tốt nghiệp em cũng biết đấy, xem như đi cửa sau, ở trường học, nào biết được ngày nào cũng giúp các giáo viên khác chạy việc vặt."
Mười năm trước, giáo viên dạy tâm lý, không được học sinh tôn kính quá nhiều.
Cho dù tâm lý không thoải mái, các học sinh sẽ không lựa chọn tìm kiếm trợ giúp, bởi vì sợ những người bạn học khác phát hiện, nói không chừng sẽ bị bọn họ đặt cho cái danh "Tâm lý có vấn đề" hay "Bệnh tâm thần".
Khương Tân Tân nghĩ, Đàm Thanh Thanh nói quan hệ của nguyên chủ với Thạch không tệ.
Vậy vào thời điểm đó, có phải rất nhiều người nói xấu nguyên chủ hay không.
Cô rũ mắt quấy trà trong cốc.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, chủ yếu nói chuyện về cuộc sống bây giờ, trong lòng Khương Tân Tân vội vàng, trên mặt lại không biểu hiện, thẳng đến khi ăn cơm xong, Thạch lão sư thuận miệng hỏi: "Bây giờ em còn nằm mơ thấy người ở thế giới khác không?"
Khương Tân Tân ngẩn người, cô đang dùng thìa ăn sữa chua, nhất thời vô ý, thìa dưới khỏi cốc sữa chua, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, che giấu thần sắc trên mặt, ngữ khí mơ hồ không rõ nói: "Cái này..."
"Sau này cô với đàn anh có nghiên cứu qua, cái này không tính là chuyện xấu." Thạch lão sư cười trấn an lòng người: "Trong thân thể em có một nhân cách khác luôn làm bạn với em, năm đó cô còn rất muốn giúp em, nhưng đàn anh cô nói, đây là chuyện tốt, chí ít em cũng có một người bạn.
Em bây giờ còn mơ thấy người đó không?"
Đến giờ phút này, Khương Tân Tân mới đưa tất cả mọi chuyện nối liền với nhau.
Vì saoo trong tập tranh của nguyên chủ, nguyên chủ nói trên thế giới này người