Khương Tân Tân nghĩ lại những ngôn từ với cử chỉ ngày hôm nay xem có gì cần sửa không, mới đột nhiên phát hiện ra có chỗ nào không đúng ——
Dựa theo Chu Minh Phong nói, sổ tiết kiệm này đối với anh mà nói nó rất quan trọng, bình thường anh đều cất trong két sắt, vậy tại sao hôm nay anh lại lấy ra, còn từ trên xe lấy ra nữa?
Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Khương Tân Tân biến mất, đưa tay ra chọc chọc Chu Minh Phong bên cạnh, rất nghiêm túc hỏi: "Có phải anh đã sớm biết cô ấy sẽ đến hay không, cũng đã sớm dự liệu sẽ có một màn này?"
Nếu như anh đã sớm biết ánh trăng sáng giả kia sẽ đến, vậy là anh luôn chú ý tới Uông Tú Hương? Hoặc là nói, anh cái gì cũng đều dự đoán được? Đàn ông như vậy không khỏi bị người ta để...!Ân, đù cô biết anh thích cô, nếu đổi thành người khác, cô đã sớm trong đêm cuốn gói rời xa khỏi loại người này.
Chả lẽ, lại đợi đến lúc mình bị bán còn muốn giúp đối phương đếm tiền.
Trong bóng tối Chu Minh Phong muốn cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Mặc dù cô có đôi khi rất ngốc, nhưng đại đa số thời điểm trực giác đều rất nhạy cảm.
"Tôi luôn luôn chuẩn bị phòng tránh những thứ bất ngờ."
Khương Tân Tân nguy hiểm tới gần anh, âm thanh lạnh lùng vang bên tai: "Theo tôi hiểu, bình thường người như vậy, có nghĩa là...!Ví dụ như, ở nhà anh nhìn thấy một con gián, dù còn rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhìn thấy bọn nó" cô hừ lạnh một tiếng: "Anh đến cùng là có bao nhiêu ánh trăng sáng đang xếp hàng chờ làm yêu?"
Quá nguy hiểm!
Quả nhiên hợp với câu, bạn thích một ai đó, người khác cũng thích người đó.
Giống như cô vậy là người kém chọn mà lại bị Chu Minh Phong hấp dẫn, vậy khẳng định cũng sẽ có rất nhiều người cùng sở thích a!
Chu Minh Phong không biết nên vui hay nên buồn.
Bởi vì trong lời nói của cô có cỗ mùi chua, anh bất đắc dĩ đè huyệt thái dương, vòng tay qua người cô, ôm cô vào lòng.
Khương Tân Tân làm bộ vùng vẫy một hồi.
Sau khi giãy giụa xong, Chu Minh Phong thở dài một hơi.
"Em muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối."
"Lời nói dối." Khương Tân Tân hừ hừ.
Chu Minh Phong nói: "Một người cũng không có."
Mặc dù lời của anh là nói dối, nhưng là trong lòng của anh.
Tuổi anh đã cao như vậy, chỉ cần anh không nguyện ý, chỉ cần anh không muốn, căn bản sẽ không cùng người khác dây dưa không rõ, cũng sẽ không cho người ta cơ hội quấy rối sinh hoạt của mình.
Cho nên, một người cũng không có.
Khương Tân Tân thật sự đau xót trong lòng: "Vậy nói thật?"
"Anh không biết." Chu Minh Phong ngữ khí trầm tĩnh nói: "Anh không biết sau này liệu chuyện ngày hôm nay có phát sinh nữa hay không."
Con chuột trốn trong một góc âm u, ai cũng không biết lúc nào thì nó sẽ chui ra khiến người ta kinh tởm.
Khương Tân Tân: "?"
Chu Minh Phong: "Em còn nhớ rõ lúc trước chúng ta đã nói gì không, về sau xuất hiện loại chuyện này, em sẽ cho anh cơ hội giải thích."
Mặc dù nói như vậy rất xa xỉ, nhưng đấy là hi vọng của Chu Minh Phong, hi vọng Khương Tân Tân dành cho anh một chút tín nhiệm.
"A nha." Khương Tân Tân lấy lệ kêu một tiếng, sao lại cảm thấy mình quá thua thiệt, lẩm bẩm một câu: "Những người theo đuổi em đi chỗ nào rồi? Này thật không công bằng nha."
Cô cảm thấy mình so với Chu Minh Phong cũng không kém nha, cô cảm thấy mình cũng rất có mị lực nha.
Nhưng tại sao hiện tại người kia có người ái mộ đến gây chuyện, người theo đuổi cô đâu rồi? Người ái mộ của cô đâu??
Không phải là không có đi!!
Khương Tân Tân "Tỉnh lại" một chút, phát hiện mình quá tốt rồi.
Hiện tại cô đều tiếp xúc với nhiều người đơn giản a, cửa hàng tiện lợi thì có đứa bé Từ Tòng Giản, Đặng Thấm lại là một muội tử đáng yêu, trường học thì có nhóm nhóc đầu củ cải, hoặc là các giáo viên của trường...!Về phần công ty Vị Mỹ, có nam đồng nghiệp Edwin, nhưng cô với Edwin thuần khiết đến mức không thể sạch được nữa.
Thật đúng là làm Chu Minh Phong bớt lo a!
Chu Minh Phong: "..."
Hai tay của anh vô thức nắm thành quyền.
Cuối cùng nói ra: "Rất công bằng."
Khương Tân Tân: "Nơi nào công bằng nha."
Chu Minh Phong rất nhanh dời sang chủ đề khác, may Khương Tân Tân không phải là người cố chấp.
Bất quá hôm nay vẫn có chút đặc biệt, trước khi ngủ, Chu Minh Phong không biết có phải uống lộn thuốc hay không, mà lại hôn cô.
Không phải là kiểu hôn sâu, mà nó như chuồn chuồn trên mặt nước.
Khương Tân Tân muốn hôn sâu hơn cơ, nên tự mình nắm tay lái, kết quả Chu Minh Phong tránh cô như tránh ôn thần, rồi rời giường nói có một email chưa trả lời, mặc áo ngủ mới rời khỏi phòng.
Để lại Khương Tân Tân ngồi trên giường trợn mắt há mồm.
Chuyện gì xảy ra, sao lại giống như cô vội vã không nhịn nổi, dưới ma trảo của cô mà anh lại chạy trốn được?
Khương Tân Tân nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát cũng rời giường chuẩn bị đến thư phòng xem sao, kết quả lúc đi ngang qua phòng ngủ phụ, phát hiện bên trong truyền đến tiếng vang, cô nhẹ chân nhẹ tay đi vào...
Dừng lại trước cửa phòng tắm, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng, nhưng Khương Tân Tân cảm thấy mình có thể nhìn xuyên tường, kết luận người ở bên trong là Chu Minh Phong.
Anh không phải đang tắm sao?
Khương Tân Tân nghĩ tới cái gì đó, hài lòng mỉm cười.
Đã sang thu rồi còn tắm nước lạnh cái gì...!Chu tổng đúng là không quan tâm đến sức khỏe chút nào.
Đối với việc lúc nào sẽ phát sinh quan hệ thân mật, Khương Tân Tân rất bình tĩnh.
Chuyện nam nữ vốn nên chú trọng một điểm —— nước chảy thành sông.
*
Việc bên trường học cũng không phải rất nhiều, khả năng bởi vì cô là vợ Chu Minh Phong, trường học đặc biệt khách khí, cô quay video nhà ăn sạch sẽ gọn gàng, phải chăng đã được trừ độc hoàn toàn, cơm hôm nay có trùng với hôm qua không, người phụ trách nhà ăn cười tủm tỉm.
Trường học không hổ là trường học quý tộc, chỗ để ngồi ăn cũng có mấy tòa, có cái tự chọn, cũng có gọi món, thật là chói mắt.
Ngoài ra, còn có khu đồ ngọt và đồ uống.
Trong tủ đều là các loại điểm tâm tinh xảo, thậm chí nhân viên khu này tiện tay làm trà sữa, hương vị so với bên ngoài tốt hơn nhiều.
Chỉ là đi dạo quanh nhà ăn này, Khương Tân Tân bỏ ra khỏi một giờ đồng hồ.
Sau khi đi ra khỏi nhà ăn, Khương Tân Tân nhìn thấy một người phụ nữ lạ ở trước tòa nhà dạy, nhưng trên thực tế lại có chút quen thuộc —— Chung Phỉ.
Cô từng nhìn thấy ảnh của Chung Phỉ.
Chu Diễn đã đăng ảnh ăn tối cùng Chung Phỉ trên vòng bạn bè.
Chung Phỉ để tóc ngắn, mặc bộ vest màu trắng.
Không hề trang điểm, để mặt mộc, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Chung Phỉ tựa hồ đối với cô không xa lạ gì, sau khi nhìn thấy cô, chủ động tới chào hỏi: "Chu phu nhân, xin chào."
Cách đó có vài người nhìn hai người bọn họ trò chuyện.
Bọn họ đang bổ não, giữa hai người chắc sẽ giương cung bạt kiếm, dù sao một người là vợ trước, một người là đương nhiệm, một người là mẹ ruột, người kia là mẹ kế.
Nhưng trên thực tế, dù là Chung Phỉ, hay là Khương Tân Tân, hai người đối với lẫn nhau đều khách khí.
Hôm nay Chung Phỉ có việc ở đây, nên thuận đường tới xem con trai một chút.
Đương nhiên cũng muốn xin lỗi Khương Tân Tân một tiếng.
Chung Phỉ một mặt áy náy: "Tôi nghe Chung Giai nói, hôm qua em ấy đến bữa tiệc, trước đó cũng nghe qua a Diễn đề cập mấy lần, Chung Giai khiến cho nhà cô thêm không ít phiền phức, về tình về lý, tôi cảm thấy tôi nên đến xin lỗi cô." Cô ấy đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Hiện tại thời gian còn sớm, Chu phu nhân, nếu như cô có thời gian, thì chúng ta đi uống đi?"
Hai mươi phút sau, Khương Tân Tân đi theo Chung Phỉ tới quán cà phê ở gần trường học.
Nhìn Chung Phỉ, Khương Tân Tân thấy được hai chữ bình tĩnh.
Thản nhiên đối mặt tuổi tác, cho nên cô ấy không che nếp nhăn ở khóe mắt, Uông Tú Hương có câu nói hay lắm, tuổi tác cũng là một món quà của năm tháng, mỹ nhân đẹp ở từ trong xương không phải ở da, từ cử chỉ và dáng đi của Chung Phỉ cho thấy cô ấy không sợ mình già đi.
"Tôi nghe a Diễn nói đến cô mấy lần, nó rất thích cô." Chung Phỉ khuấy đều cà phê trong ly: "Kỳ thật trong lòng tôi rất cám ơn cô, thân là mẹ ruột,