Chu Diễn cuối cùng vẫn mua cho Khương Tân Tân cánh gà nướng mang về.
Hai người là lén lút ăn, không dám để Dương quản gia phát hiện.
Mặc dù Dương quản gia làm ở Chu gia với chức vụ quản gia, nhưng ông ấy ở Chu gia đã vài chục năm, dù trong lòng Chu Minh Phong, hay là trong lòng Chu Diễn, ông ấy không chỉ là quản gia, mà là một thành viên của Chu gia.
Dương quản gia năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi, năng lực làm việc đương nhiên không cần phải nói, đem Chu gia từ trên xuống dưới đều rất tốt, là người tuyệt đối không thể rời bỏ Chu gia.
Dương quản gia phi thường quan tâm sinh hoạt của bọn họ, cho nên, loại thức ăn của mấy quán ven đường xuất hiện ở Chu gia, mà bị ông nhìn thấy...
Đương nhiên, Dương quản gia cũng sẽ không nói cái gì, ông luôn luôn có chừng mực, nhưng lại nhìn người ta bằng ánh mắt lo lắng, cái đó làm cho người ta có một cảm giác như mình làm sai vậy.
"Hôm nay mẹ ruột cậu đến trường học tìm cậu sao?" Khương Tân Tân hỏi.
Chu Diễn cẩn thận nhìn Khương Tân Tân một chút, phát hiện sắc thái trên mặt đối phương không thay đổi gì, lúc này mới cẩn thận gật đầu: "Ân.
Cho tôi tiền tiêu vặt kỳ này."
"Wow là bao nhiêu nha!" Khương Tân Tân rất thích bát quái chuyện như này.
Chu Diễn nói ra số lượng, Khương Tân Tân còn tưởng rằng chính mình nghe lầm: "Cái gì, ba, ba mươi vạn?"
Tiền tiêu vặt tại sao lại nhiều như vậy!! Thế mà tận sáu chữ số!
Trước khi xuyên sách tiền tiêu vặt hai mươi năm của cô cộng lại đoán chừng không thể cao hơn sáu chữ số.
Cái này khiến Khương Tân Tân cảm thấy hâm mộ Chu Diễn tới đỉnh điểm.
Đời trước nhất định nó đã cứu vớt cả hệ ngân hà mới có thể gặp được cha mẹ tốt như vậy!
"Ân, lúc đầu bà ấy muốn cho sáu mươi vạn." Chu Diễn nói thầm: "Tôi không muốn..."
Khương Tân Tân: "...!Mỗi một học kỳ mẹ cậu đều cho tiền tiêu vặt sao?"
"Ân."
Khương Tân Tân thu hồi suy nghĩ "Muốn theo Chung Phỉ trở thành bạn bè tốt" lúc ban nãy, hiện tại cô không muốn làm bạn bè tốt với Chung Phỉ, cô muốn làm con gái của Chung Phỉ hơn.
Vừa vặn Chung Phỉ cũng không có con gái nha!
Một học kỳ có độc mấy tháng a, tiền tiêu vặt tương đương với một tháng đã sáu chữ số.
"Cậu có nhiều tiền như vậy, còn muốn tôi trả tiền phí chạy vặt?" Khương Tân Tân đầy khinh bỉ.
Trên mặt Chu Diễn khinh bỉ đúng chỗ hơn: "Cô lớn tuổi như vậy, còn không biết xấu hổ muốn tôi mang về cho cô ăn?"
Khương Tân Tân: "..."
Lớn tuổi như vậy...
Như thế mà lớn...
Cô lập tức lấy điện thoại ra, mở giao diện tin nhắn với Chu Minh Phong lên, gửi một đoạn giọng nói: "Chu Minh Phong, em đánh con trai anh, anh không có ý kiến gì nha?"
"Tôi cho cậu hai phút." Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn: "Rút lại câu cậu vừa mới nói."
Chu Diễn bĩu môi: "Không.
Tôi nói chính là thật."
Chu Minh Phong nhắn tin lại, cũng là giọng nói, trên sân thượng yên tĩnh vang lên giọng trầm thấp của anh: "Không có ý kiến, bất quá hai người lại cãi nhau?"
Khương Tân Tân: "Nó nói em là bà già."
Chu Diễn: "?"
Cậu lập tức nói: "Vu khống a, con không có nói như vậy!"
Khương Tân Tân chỉ chỉ lỗ tai của mình: "Ngại quá, chỗ này của tôi tự động lý giải thành ý tứ khác."
"Cậu không biết câu nói kia, tạo cho tôi bao nhiêu tổn thương đâu."
Chu Diễn: "Cô quan tâm đến tuổi tác như thế sao?"
Vậy tại sao còn cùng cha kết hôn, cha cậu lớn tuổi như vậy.
Câu nói này cậu không nói, sợ Khương Tân Tân hay thích cáo trạng quay đầu nói cho cha mình nghe.
Khương Tân Tân không trực tiếp trả lời vấn đề này: "Đúng rồi, cậu cao một mét bảy tám sao?"
Chu Diễn lập tức lớn tiếng trả lời: "Tôi cao một mét tám mốt, một mét tám mốt!"
Khương Tân Tân nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn tiểu hài tử: "Con trai các cậu sao cứ quan tâm đến việc mình cao bao nhiêu vậy? Một mét tám trở lên đủ để các người đắc ý cả đời hả?"
Cô không cho Chu Diễn cơ hội mở miệng nói chuyện, lại nói: "Đề nghị cậu xăm lên cánh tay mình, viết là bản thân tôi cao một mét tám một."
Chu Diễn không nói, mỗi khi cậu cho rằng mình trên phương diện đấu khẩu sắp đè bẹp cô, thì cô lập tức đem cậu đập chết.
Cái này thật là làm người phiền muộn.
"Tại sao cô biết mẹ tôi hôm nay đến trường học." Chu Diễn quả quyết nói sang chuyện khác.
Khương Tân Tân ngữ khí nhẹ nhàng: "Bởi vì tôi nhìn thấy cô ấy, còn uống cà phê với nhau nữa nha."
Thực ra, cô chỉ muốn trở thành bạn tốt với Chung Phỉ mà thôi.
Các cô không có khả năng trở thành bạn bè.
Cô không có lập trường, cũng không có tư cách chú ý đến đoạn hôn nhân kia của Chu Minh Phong, đồng dạng, Chu Minh Phong cũng không cần vì quá khứ của cô mà canh cánh trong lòng, bởi vì, chuyện đó sảy ra trước khi bọn họ gặp nhau.
Tựa như cô không có cách nào làm bạn với bạn trai cũ, cho dù cô cảm thấy vợ cũ của anh tốt, vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định.
Cô tin Chung Phỉ cũng nghĩ như vậy.
Cho nên, lúc xế chiều, các cô dù trò chuyện rất ăn ý, nhưng không ai chủ động muốn trao đổi phương thức liên lạc.
Chu Diễn một mặt khiếp sợ nhìn Khương Tân Tân: "Tình huống như thế nào vậy, cô cùng mẹ tôi đi uống cà phê?"
Khương Tân Tân "Từ ái" xem cậu: "Bình tĩnh, chúng tôi không có đánh nhau, cũng không có cãi nhau, mà trò chuyện rất vui vẻ, mẹ cậu còn muốn tôi hay để ý cậu một chút."
Chu Diễn bó tay rồi.
Một trận trầm mặc không nói gì, cậu lại cẩn thận từng li từng tí nghiêng đầu nhìn Khương Tân Tân.
"Cô ghen sao?" Chu Diễn hỏi.
Khương Tân Tân nói: "Vì ai mà ghen?"
Vấn đề này sau khi hỏi xong, tai Chu Diễn ửng đỏ.
Khương Tân Tân thở dài một hơi: "Ghen vì ba cậu sao? A, thật là cho ba cậu mặt mũi mà!"
Chu Diễn: "..."
"Nếu như là người phụ nữ khác, tôi sẽ ghen, nhưng, đó là mẹ cậu tôi sẽ không." Khương Tân Tân tại sao lại phải ghen, Chung Phỉ là quá khứ của Chu Minh Phong, cũng là mẹ ruột của Chu Diễn.
Huống chi Chung Phỉ là người thẳng thắn, lại dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Chu Diễn cái hiểu cái không.
Nhìn ánh mắt mờ mịt của cậu, Khương Tân Tân nở nụ cười.
"Được rồi, tóm lại không có ghen."
Chu Diễn quỷ thần xui khiến, hỏi một câu, "Vậy tôi thì sao?"
Khương Tân Tân đang chuẩn bị đứng dậy, nghe được câu này, lại ngồi xuống.
Bọn họ ngồi ở ghế rổ lớn trên sân thượng.
Khương Tân Tân không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Cô chưa từng nghĩ mình là mẹ kế.
Cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn làm người mẹ thứ hai của Chu Diễn.
Mẹ chỉ có một thôi, ai cũng không có khả năng thay thế mẹ cả.
"Tôi không biết." Khương Tân Tân trả lời như vậy.
Hoặc