Có thể là bởi vì từ "Đáng yêu", người khôn khéo cẩn thận, tâm tư tỉ mỉ – Chu Minh Phong thế mà quên thẩm vấn Khương Tân Tân anh không giống đàn ông bình thường ở chỗ nào.
Đợi đến sáng ngày hôm sau, trong lúc kẻ đầu têu Khương Tân Tân đang ngủ say.
Chu Minh Phong mặc vest chuẩn bị ra ngoài, thấy cảnh này, chỉ đứng bên giường hồi lâu, rốt cục không chịu nổi, khom lưng hôn lên trán của cô.
Lúc Khương Tân Tân tỉnh lại, hai người đàn ông họ Chu đều đã ra khỏi cửa.
Gần nhất vì sưu tập chứng cứ, cô cũng phí hết bao nhiêu sức lực, hai ngày này cuối cùng cũng có thể rảnh rỗi, giống như thường ngày, sau khi ra ngoài thì đến cửa hàng tiện lợi một chuyến, rồi ngây người trong cửa hàng tiện lợi hai tiếng, lúc này mới lái xe tiến đến trường học.
Cô đã sớm nghĩ kỹ, mỗi ngày mười một giờ trưa sẽ đúng giờ xuất hiện ở trường học, chờ làm xong công việc kiểm tra, cô vừa vặn có thể ở chỗ này ăn một bữa cơm.
Trong nhóm phụ huynh đều là người rất biết nịnh hót.
Đại khái là vì để cho cô sau này vẫn phụ trách nhiệm vụ này, thực hiện chức hội trưởng đến khi con nhà mình tốt nghiệp, mỗi ngày đều thay đổi phương pháp tán dương cô trên nhóm, nếu như không phải công việc bận quá, chỉ sợ các phụ huynh hận không thể mỗi ngày viết một bài văn khen cô.
Bất quá, các vị phụ huynh này làm vậy là do trong lòng cảm thấy Khương Tân Tân rất không tệ.
Học kỳ trước bọn họ thuê một thư ký đến quan sát, rõ rằng họ trả tiền lương đầy đủ, nhưng không có giống như Khương Tân Tân sẽ ăn cơm trưa ở tại nhà ăn.
Khương Tân Tân không biết bọn họ não bổ nghĩ cô nghiêm túc phụ trách, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy, thức ăn ở nhà ăn trường học quá phong phú...
Có cấp cao, cũng có giá ổn định, mì hầm hay mì rưới dầu đều có!
Cơ hồ đều để ý đến khẩu vị của mỗi một học sinh.
Khương Tân Tân muốn ăn cơm ở nhà ăn, cái kia Chu Diễn đương nhiên là phải bồi cô.
Chuông tan học vang một tiếng, cậu là người ra khỏi phòng học đầu tiền.
Khác hoàn toàn với dáng vẻ lười biếng ở học kỳ trước.
Nghiêm Chính Phi thân là bạn tốt của Chu Diễn, đương nhiên cũng sẽ ở chung một chỗ với cậu.
Lúc đầu Vân Hinh cũng muốn cùng đi, thuận tiện phân tích cho Chu Diễn hiểu dụng tâm của cô ta, nhưng trong lúc vô tình nghe thấy Chu Diễn đang ở cùng mẹ kế cậu, sắc mặt cô ta trắng bệch, đi đường vòng đến một nhà ăn khác.
Cô ta đích thực rất muốn ở cùng với Chu Diễn, nhưng cô ta sợ gặp mẹ kế Chu Diễn hơn.
Chu Diễn cùng Nghiêm Chính Phi kề vai sát cánh đi vào phòng ăn ở nhà ăn, rất nhanh thấy Khương Tân Tân ngồi gần cửa sổ.
Hai người bọn họ đi về phía bàn kia, thì phát hiện có người nhanh hơn bọn họ, đã ngồi đối diện Khương Tân Tân.
Nghiêm Chính Phi: "A Từ Tòng Giản a!"
Vậy thì bình thường.
Hai người đi nhanh qua, lập tức một bàn đầy người, có nữ sinh nam sinh đi qua đều sẽ tận lực bước chậm lại.
Thật sự là bàn này quá thu hút.
Chu Diễn đương nhiên không cần phải nói, cậu nổi danh là giáo bá ở trường học này, vào lễ tình nhân còn nhận được biết bao thư tình với sô cô la.
Từ Tòng Giản cũng rất nổi danh, cậu từ lúc nhập học đã là học thần rồi, mỗi một lần thi đều đứng nhất cả lớp, chưa từng thất thủ khỏi vị trí, không chỉ như vậy, độ đẹp trai của cậu với Chu Diễn ngang nhau.
Về phần Nghiêm Chính Phi, vẻ bề ngoài của cậu so với Chu Diễn với Từ Tòng Giản thì không xuất sắc bằng, nhưng ở lớp học cũng có danh, Nghiêm Chính Phi là thành viên chủ lực của đội bóng rổ trường học, mỗi lần lúc tranh tài, nên độ nổi tiếng của cậu rất cao.
Ba người này đối với nữ sinh mà nói, thật sự là quá có lực hút.
Cơm trưa của Từ Tòng Giản tương đối đơn giản, chỉ là một bát mì lớn, trên đó còn có một quả trứng gà cùng rau xanh.
Khương Tân Tân có chứng khó lựa chọn, nên đã gọi một phần lẩu nhỏ, cơm trưa của Chu Diễn rất phong phú, cô một chút cũng không khách khí gắp một miếng sườn xào chua ngọt.
Chu Diễn tựa hồ tập mãi thành quen.
Chỉ có Nghiêm Chính Phi thét lên như con gà vậy: "Diễn ca!"
Chu Diễn bình thường đều không cho mấy người bọn họ đụng vào đồ ăn của cậu.
Bọn họ còn tưởng rằng cậu có bệnh thích sạch sẽ, kết quả, mẹ kế cậu ăn sườn xào chua ngọt của cậu, mà cậu lại giống như là bị mù không nhìn thấy??
Chu Diễn: "Ồn ào quá.
Ăn cơm của cậu đi."
Nghiêm Chính Phi: "..."
Đây chính là Diễn ca đối với người ngoài so với người một nhà khác nhau sao!
Nghiêm Chính Phi với Chu Diễn không phải học cùng một lớp, vùi đầu ăn cơm trong chốc lát, nhớ tới cái gì, lại hiếu kỳ hỏi: "Lớp hai người hôm nay có học sinh chuyển trường đến đúng không? Tôi nghe nói cậu ấy là chuyển từ Tứ Trung tới, cũng là học bá."
Chu Diễn đối với vấn đề này không cảm thấy rất hứng thú.
Khương Tân Tân lại đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô kém chút nữa quên mấy đây là trong tiểu thuyết vườn trường nha, học sinh chuyển trường? Chẳng lẽ là nữ chính xuất hiện?
Chuyện này cô cảm thấy quá hứng thú!
"Học sinh chuyển trường? Nam sinh hay là nữ sinh?" Khương Tân Tân hỏi.
Trong tay Nghiêm Chính Phi luôn luôn nắm giữ đầy đủ tin bát quái, mặc dù không phải chuyển tới lớp bọn họ, nhưng cậu so với người lớp kia hiểu rõ hơn nhiều!
"Nữ sinh." Nghiêm Chính Phi nói: "Nghe nói dáng dấp rất xinh đẹp, còn là học bá, từng tham gia cuộc thi toán học."
Khương Tân Tân nghe xong tin tức này, liền biết kịch bản quá mức cường đại, nữ chính đúng hẹn mà tới.
Bất quá, cô cũng không có tâm tư thay đổi kịch bản.
"Rất xinh đẹp?" Khương Tân Tân nhìn về phía Chu Diễn: "Đúng hay không?"
Chu Diễn ngẩng đầu lên, nhớ lại một chút: "A, tôi chưa nhìn thấy."
Gần đây cậu phải học lại chương trình từ đầu năm đến bây giờ, mỗi ngày đều rất bận, nào có thời gian chú ý đến học sinh chuyển trường vào lớp mình.
Khương Tân Tân lại nhìn về phía Từ Tòng Giản.
Từ Tòng Giản dừng một chút, cũng rất thành thật trả lời: "Tôi cũng không có chú ý."
Nghiêm Chính Phi trợn tròn mắt: "Hai người là người ở đâu vậy! Hai người có biết gái xinh khan hiếm lắm không? Học cùng lớp mà học sinh chuyển trường đến cũng không biết, móa!"
Khương Tân Tân cũng rất bất đắc dĩ.
Nói là kịch bản đã thay đổi cũng không đúng, bởi vì nó không thay đổi mấy, học kỳ này nữ chính vẫn chuyển trường đến đây.
Nói nó không thay đổi, nhưng nó lại thật sự đã thay đổi.
Bởi vì thời điểm nữ chính chuyển trường tới đây, Chu Diễn đang gục xuống bàn ngủ, giáo viên để nữ chính ngồi gần vị trí Chu Diễn, lúc nữ chính ra sân làm bao người xung quanh bàn tán ầm ĩ, Chu Diễn bị đánh thức, không kiên nhẫn mắng vài câu với bạn ngồi cùng bàn, nữ chính bị hấp dẫn, hai người họ nhìn nhau cách mấy cái bàn.
Tác giả còn cố ý miêu tả khi Chu Diễn nhìn thấy nữ chính rồi cảm thấy cô ấy đẹp như nào, làn da trắng biết bao, khí chất ôn nhu làm sao.
Kết quả...
Bây giờ Chu Diễn nói cậu chưa nhìn thấy học sinh chuyển trường?
Được rồi!
Khương Tân Tân cũng không thể vì kịch bản mà ấn đầu bắt Chu Diễn yêu sớm, chỉ có thể "Từ ái" gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng trong đĩa: "Cậu vẫn nên học tập cho giỏi đi!"
Chu Diễn lườm cô một cái: "Yên tâm, lần họp phụ huynh tới sẽ để cô nở mày nở mặt."
Cậu biết, sau kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này sẽ họp phụ huynh.
Mặc dù Nghiêm Chính Phi biết Diễn ca nhà mình hình như bị bệnh nặng lắm rồi, nhưng lúc này vẫn không khỏi trợn tròn mắt.
Sau cơm trưa, Khương Tân Tân không cần thiết phải ở lại trường học, cô còn muốn đi xem cửa hàng ở quanh đây.
Đương nhiên, cô không lựa chọn Đàm Thanh Thanh hoặc là chồng Trần Tuyết của cô ấy.
Nói đúng ra, năm đó cũng không làm nguyên chủ tổn thương, các cô ấy chỉ im lặng, chỉ thờ ơ đứng xem cảnh bị bắt nạt.
Khương Tân Tân cũng không muốn làm khó bọn họ, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để bọn họ kiếm được một mao tiền nào từ tay cô.
Người môi giới lần này là một người phụ nữ ngoài 30 tuổi, năng lực làm việc không tệ, đưa Khương Tân Tân đi xem mấy cửa hàng, Khương Tân Tân cũng đối với cô ấy rất hài lòng.
Ngay lúc quyết định ký hợp đồng, thì điện thoại của Khương Tân Tân vang lên, là Đàm Thanh Thanh gửi giọng nói qua Wechat.
Hai ngày trước Khương Tân Tân gửi tặng mấy người đối xử tồi tệ nhất với nguyên chủ một món quà.
Một món quà phi thường độc đáo —— văn kiện luật sư.
Ngay sau đó, cô cho mấy người hôm họp lớp kết bạn với cô vào danh sách đen, chỉ lưu lại độc một người là Đàm Thanh Thanh.
Quả nhiên, Đàm Thanh Thanh đến tìm cô như cô suy đoán.
Khương Tân Tân hẹn địa điểm gặp mặt Đàm Thanh Thanh.
Sắc mặt Đàm Thanh Thanh nhìn không tốt lắm, khi nhìn thấy Khương Tân Tân đi tới, cô ấy có chút nao núng.
Khương Tân Tân nhìn ra được, Đàm Thanh Thanh rất sợ cô.
Rất tốt, đây chính là hiệu quả mà cô muốn.
Khương Tân Tân ngồi xuống vị trí đối diện Đàm Thanh Thanh, tiện tay đặt chìa khóa xe cùng kính râm trên bàn, ngữ khí tùy ý hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"
Đàm Thanh Thanh mới phát hiện, ngày họp lớp đó Khương Tân Tân cố tình giả vờ.
"Tôi nghe nói, cậu gửi văn kiện luật sư cho đám người Doãn Quan Lâm." Âm thanh Đàm Thanh Thanh có chút khô khốc: "Mấy người bạn học khác muốn liên lạc với cậu, rồi phát hiện ra cậu đã chặn bọn họ."
"Cho nên bọn họ phái cô qua đây để tìm hiểu sao?" Khương Tân Tân cười: "Vậy cô có thể trực tiếp nói cho bọn họ biết, có một câu nói như vậy, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại tôi có năng lực như thế, chắc chắn sẽ không bị người ta khi dễ, dù sao cũng không quan trọng a, chỉ là sinh hoạt không có gì vui, tôi chỉ đang tìm vui thôi."
Nhìn biểu cảm trên mặt Khương Tân Tân, nhìn như ngây thơ thực ra lại tàn nhẫn.
Đàm Thanh Thanh rùng mình một cái: "Thế nhưng...!Lúc đó chúng tôi đều chưa thành niên, chúng tôi không biết.
Doãn Quan Lâm còn chưa tính, mấy người khác, trên có già dưới có trẻ, cuộc sống trôi qua cũng rất gian khổ, bọn họ hiện tại mỗi ngày đều đang run sợ."
Khương Tân Tân dường như lắng nghe rất chân thành, sau lại nhìn về phía cô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi?"
"Sợ ngồi tù?" Khương Tân Tân cười đến vui vẻ: "Sẽ không a, luật sư của tôi nói, trên phương diện này pháp luật không nghiêm ngặt như vậy, với lại thời gian đã qua lâu rồi, tôi nghĩ độ thắng kiện cũng rất khó, cho dù có thắng kiện, thì hình phạt nghiêm trọng nhất cũng không giam quá lâu, khả năng chỉ có mấy tháng? Coi như là đi nghỉ dưỡng đi?"
Đàm Thanh Thanh tim rét run: "Bọn họ thảo luận với nhau rồi tỉ lệ cậu thắng kiện rất rất nhỏ, nếu đã như vậy có thể giải quyết riêng hay không."
"Giải quyết riêng?" Thần sắc Khương Tân Tân lười biếng xoay chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay: "Tại sao phải giải quyết riêng, cô thấy tôi giống mấy người thiếu tiền sao?"
"Với lại, tôi là loại người không sợ mất thời gian nhất." Khương Tân Tân cười: "Cái khác tôi không có, chỉ có thời gian là nhiều, tiền cũng nhiều."
Đàm Thanh Thanh hít sâu một hơi: "Thắng kiện rất khó."
Khương Tân Tân cười một tiếng: "Ai để ý chứ, một lần không thắng, vậy thì có lần thứ hai lần thứ ba, tôi cũng không nghĩ tới chuyện nhất định sẽ thắng a, chỉ cùng các người chơi đùa chút thôi, dù sao cuộc sống bây giờ cũng rất vô vị đúng không?"
Vành mắt Đàm Thanh Thanh đã đỏ hoe: "Trước đo không lâu Tiêu Vũ Tình mới thất nghiệp."
Khương Tân Tân trong lòng không chút gợn sóng.
Tiêu Vũ Tình? Là cái người nói trên diễn đàn trường học,