Tuần lễ đầu tiên của ngày Quốc khánh, nhân viên gương mẫu Chu Minh Phong đến công ty làm việc nửa ngày.
Lúc đầu Khương Tân Tân lên kế hoạch đi ra ngoài với Chu Diễn, kết quả sáng sớm nay, cô xuống lầu đi vào phòng ăn, thì thấy người vốn đang tăng ca Chu Minh Phong, đang chậm rãi ăn sáng, Chu Diễn cũng đã dậy.
Cô còn rất hiếu kì, kéo cái ghế ra ngồi xuống rồi nói: "Không phải hôm nay anh nói buổi sáng phải đến công ty làm sao?"
Cô không còn ghen tị với Chu Minh Phong nữa.
Chu Minh Phong ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Anh đã nghĩ kĩ rồi, buổi trưa đưa hai người đi ăn cơm ngoài, cũng coi như là ngày nghỉ."
Chu Diễn cũng nhìn lại.
Đây là ý gì.
Khương Tân Tân dù sao cũng chung chăn gối với anh lâu như vậy, lập tức hiểu ý anh: "Anh đây là nói, hai người bọn em phải tăng ca với anh sao?"
Nếu như không phải như vậy, anh đã sớm đến công ty rồi.
Chu Minh Phong cảm thấy vui vẻ không thôi.
Dù sao nói độc mấy câu, anh không cần phải nói quá rõ, cô cũng đã hiểu.
"Ừm."
Khương Tân Tân nhìn Chu Diễn.
Ngầm hiểu lẫn nhau, nhìn hai cha con họ Chu cơ hồ không hề có chút ăn ý nào, nhưng Khương Tân Tân coi hai người bọn họ đề cao thuộc tính ngầm hiểu lẫn nhau.
Khương Tân Tân với Chu Diễn nhìn nhau, hai người đều có chung một ý tưởng.
Chu Diễn nhẹ nhàng gật đầu, Khương Tân Tân phụ trách đàm phán với Chu Minh Phong, cô rất chân chó nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng mà ngày nghỉ lễ mà phải tăng ca thì tiền lương cũng phải gấp ba sao?"
"Ừ." Chu Minh Phong lấy giấy lau tay: "Hai người cũng muốn tiền lương?"
Không đợi Khương Tân Tân với Chu Diễn trả lời, anh lại nói: "Cũng được, như vậy đi, em luôn nói con người anh không thú vị, vậy hôm nay liền làm chút chuyện thú vị đi."
"Làm chuyện gì thú vị?"
Chu Minh Phong đáp: "Chúng ta không phải có nhóm sao, anh sẽ phát hồng bao ở trong nhóm, nếu ai có vận may.
Sẽ lấy được tiền cao hơn, còn lấy được ít thì không thể có ý kiến gì."
Khương Tân Tân thấy Chu Diễn đáp ứng ngay lập tức không suy nghĩ gì cả, ánh mắt cô bay qua, Chu Diễn liền ngoan ngoãn im lặng.
"Đương nhiên là có thể, nhưng nếu anh chỉ phát hồng bao hai trăm tệ..."
Hồng bao này vẫn khác với hồng bao thông thường.
Người dùng đã đăng kí tên có thể phát hồng bao, mỗi một lần có giới hạn là hai vạn tệ.
Chu Minh Phong tiện tay ấn mở ra: "Vậy thì gửi hai vạn?"
Ngữ khí rất chi là bình tĩnh và tùy ý chả anh, đã kích thích Khương Tân Tân với Chu Diễn, hai người đều đã chuẩn bị xong.
Ánh mắt nhìn đối phương còn cảnh giác rất nhiều.
Chu Minh Phong chỉ dùng có hai vạn tệ, đã phát vỡ tình đoàn kết của bọn họ trong nháy mắt.
Thời gian ăn bữa sáng, bởi vì một hoạt động gia đình nho nhỏ, bầu không khí trong phòng ăn đã sinh động rất nhiều, Chu Diễn rất khôi hài giống vận động viên, xoa xoa tay, còn hít thở sâu mấy lần, rồi tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Hai người đều nhìn chằm chằm ngón tay của Chu Minh Phong, thấy anh di chuyển trên điện thoại không vội không chậm, khi trong nhóm truyền đến âm thanh nhắc nhở, hai người lập tức nhìn điện thoại, quả nhiên Chu Minh Phong phát lì xì trong nhóm ba người.
Khương Tân Tân ấn vào lì xì.
A, là tám ngàn sáu.
Chu Diễn xem điện thoại di động của mình, là một vạn bốn, cậu kích động đứng lên, còn rất trung nhị hét một câu: "A!"
Cậu rất ngây thơ cầm điện thoại đi đến trước mặt Khương Tân Tân khoe khoang: "Vận may tôi là tốt nhất, là một vạn bốn đấy, sao vận khí lại tốt như vậy."
Khương Tân Tân: "...!Chu Minh Phong!!"
Chu Minh Phong lập tức trấn an cô: "Đừng tức giận, anh sẽ gửi cho em một hồng bao riêng."
Chu Diễn: "..."
Cuối cùng, Chu Diễn một mặt "Khó chịu" cùng hai người vô cùng thân mật đi đến nhà để xe.
Cậu rất ít khi đến tập đoàn Chu thị, lần trước đến đây là hồi tiểu học.
Chu Minh Phong đưa cả nhà đến tăng ca cùng mình.
Khi vùi đầu vào trong công việc, anh sẽ tiến vào trạng thái quên mình, anh ngay cả mình cũng quên, khẳng định sẽ không có nhớ ra Khương Tân Tân với con trai mình.
Sau khi Khương Tân Tân hỏi qua anh, liền đưa Chu Diễn đi tham quan tầng này.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần lễ vàng, nhân viên tới công ty tăng ca cũng không nhiều.
Vào thời điểm nào đó, Chu Diễn đã buông bỏ nút thắt của mình, trước kia cậu oán trách ba không quan tâm tới mình.
Lúc cậu làm bốc vác ở công ty Vị Mỹ, cũng quen biết với cái công nhân bốc vác khác, hầu như con của bọn họ đều phải xa bố xa mẹ, bởi vì ở quê không kiếm được tiền cũng không có cơ hội tìm được một công việc, chỉ có thể đến các thành phố lớn để làm việc.
Tình huống của công nhân khác ở công ty khác cũng không kém, việc con cái ở bên cạnh mình, chỉ được có mấy ngày, vì không có thời gian ở cùng con, có một dì còn gửi con chưa đầy ba tuổi đến nhà trẻ.
Bây giờ đến tập đoàn Chu thị, cậu cảm nhận được, cha mình tập trung vào sự nghiệp như nào.
"Đang suy nghĩ gì." Khương Tân Tân thấy cậu không nói lời nào, hiếu kì đi đến cạnh cậu hỏi.
Chu Diễn ngửa đầu nhìn màn hình trình bày thành tựu bao năm qua của tập đoàn Chu thị, cậu thu ánh mắt lại: "Không nghĩ cái gì cả, thực ra mấy tháng nay, tôi đang nghĩ một vấn đề, đó chính là, nếu như tôi làm ba, thì tôi có thể làm tốt hơn ba mình không?"
Khương Tân Tân: "Tại sao cậu lại so sánh mình với ba cậu."
Chu Diễn: "Trước kia tôi rất trách ba tôi."
Khương Tân Tân ra vẻ thâm trầm thở dài: "Có thể hiểu được."
"Ài." Chu Diễn cũng học theo cô thở dài một hơi: "Trước kia tôi còn luôn luôn nói không muốn làm con của ông ấy."
Khương Tân Tân nói: "Cái kia có rất nhiều đang xếp hàng làm con ba cậu, nói không chừng tôi xếp ở vị trí đầu đấy."
Chu Diễn không nhịn được cười, trong mắt đầy ý cười: "Có phải hay không a."
"Đương nhiên rồi." Khương Tân Tân chắp tay sau lưng: "Tôi không phải muốn nói hộ ba cậu, thực ra ba cậu như vậy cũng tốt, nếu như đem ra so sánh, nếu như tôi là mẹ cậu..."
Chu Diễn: "...?"
"Tôi sẽ suy nghĩ về cậu, mỗi ngày đều sẽ lo lắng cậu không ăn ngon không mặc ấm, lúc đó cậu so với bản thân tôi còn quan trọng hơn, đặt cuộc sống của tôi lên trên người cậu, vậy cậu có cảm thấy ngạt thở hay không?"
Chu Diễn nghĩ nghĩ vấn đề này, cậu nhìn về phía Khương Tân Tân: "Thử một chút?"
Khương Tân Tân: "Cái gì?"
"Có thể thử một chút." Chu Diễn như có điều suy nghĩ: "Tôi cũng không biết có ngạt thở hay không, nếu không, thì có thể thử một chút."
Khương Tân Tân: "Cậu đúng là tự luyến!"
...
Ngày đầu tiên của tuần lễ vàng không có gì đặc biệt.
Chu Minh Phong sau khi xong việc thì dẫn bọn họ đi ăn bữa cơm trưa liền về nhà.
Trong lòng Khương Tân Tân còn đang suy nghĩ chuyện của Tịch gia, sau khi về nhà, liền xem mấy thiệp mời của nhóm phu nhân đưa tới cho cô, cô tìm tới tìm lui, vẫn không tìm được cái mình muốn, dứt khoát chờ Chu Minh Phong tiến vào phòng ngủ, rồi kéo lấy tay anh hỏi: "Có người gửi cho anh thiệp mời đến dự tiệc hay không, tốt nhất là có thể gặp mặt người Tịch gia?"
Khương Tân Tân hay Chu Minh Phong, thì trong lòng hai người đều biết rõ, chuyện về Tịch gia còn chưa kết thúc.
Với những suy nghĩ âm u cực đoan cùng với hận ý mà mẹ Tịch dành cho cô, chuyện này không xong nhanh như vậy.
Không phải bọn họ sợ, là cô liền thu tay lại.
Đã như vậy, sao không chuyển bị động thành chủ động?
Đương nhiên Khương Tân Tân không phải là người như vậy, người khác càng hi vọng cuộc sống cô trôi qua không tốt, thì cô sẽ phải sống đặc biệt tốt cho người ta xem.
Mẹ Tịch không phải muốn chia rẽ vợ chồng bọn họ sao? Cái này cô phải hết lần này tới lần khác để cho người ta nhìn thật kỹ, vợ chồng bọn họ vô cùng ân ái.
Chu Minh Phong dừng lại.
Khương Tân Tân vội vàng nói: "Em chính là giận nha, dựa vào cái gì bà ta luôn luôn gây rắc rối cho chúng ta.
Chuyện Tô Tư Duyệt là bà ta gây ra, tới Uông Tú Hương cũng do bà ta làm, ngay cả buổi đấu giá đó, em khẳng định cũng là thủ đoạn của bà ta."
May mắn là cô.
Chứ không phải là nguyên chủ, nguyên chủ có thể chịu đựng được sao?
Mỗi một lần thật vất vả mới có dũng khí để bắt đầu một cuộc sống mới, kết