Ngày hôm sau, khí sắc Khương Tân Tân rất tốt.
Ngày bình thường cô rất đẹp, hiện tại gò má trắng trẻo, hồng hào khỏe mạnh.
Vì muốn tham gia tiệc mừng thọ của Giả đổng, nên phải cẩn thận một chút, hai cha con họ Chu bị cô kéo đi chọn đồ, để bọn họ chọn lựa cho cô bộ lễ phục thích hợp.
Hai người ngồi bên trong phòng để quần áo, đều cúi đầu xem điện thoại.
Chu Minh Phong là xem email trên điện thoại, còn Chu Diễn thì nhân cơ hội lướt vòng bạn bè một chút.
Tự nhiên cậu nhìn thấy bài viết hôm qua Khương Tân Tân đăng.
Cậu cảm thấy rất lạnh.
Còn rùng mình một cái, quyết định mở máy ảnh ra, chụp cánh tay đang nổi da gà của mình, rồi gửi cho Khương Tân Tân.
Chu Diễn: 【 Lần sau nếu cô đăng cái kiểu như vậy trên vòng bạn bè, làm ơn chặn tôi nha.
】
Khương Tân Tân đang mặc thử lễ phục, điện thoại đặt ở trên bàn trà gần chỗ Chu Minh Phong.
Điện thoại rung mấy lần.
Chu Diễn lúc này mới kịp phản ứng, thấy cha mình hình như cảm thấy hứng thú với điện thoại của Khương Tân Tân, cậu vội vàng nói: "Là tin nhắn của con."
Chu Minh Phong liếc mắt nhìn cậu.
Trên thực tế không cần Chu Diễn nói, Chu Minh Phong sẽ không xem điện thoại của Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân thay xong y phục từ trong phòng bước ra, trước mặt hai cái người họ Chu xoay hai vòng, mong đợi hỏi: "Thế nào?"
Bộ lễ phục cô chọn là một bộ trễ vai.
Khi chưa mặc lễ phục.
Cô đúng là so với trước kia khỏe mạnh hơn rất nhiều, trước đó cô đã mặc thử bộ này rồi, nó thật sự vừa vặn, hiện tại cần hít sâu một hơi mới có thể kéo khóa lên.
Chu Minh Phong nhìn xem cô.
Vừa rồi Khương Tân Tân ở bên trong có chút lề mề, khi cô xác định trên cổ không có vết tích gì thì mới ra ngoài.
Cũng may anh không có quá phận, biết cô phải mặc lễ phục.
Cô đối mặt với hai người đàn ông rất trầm mặc ít nói.
Chu Diễn nhìn thoáng qua: "Cũng đẹp."
Chu Minh Phong cũng gật đầu: "Đẹp."
Khương Tân Tân xoay người lại nhìn mình trong tấm gương, bộ lễ phục này nhìn cũng được, bất quá màu sắc quá đơn điệu, mà bộ này rất tôn dáng, chỉ cần hơi ăn nhiều một chút, là kiểu gì cũng có tai nạn về thị giác.
Cô tự nhủ: "Không được, bộ này màu sắc không được tốt lắm."
Nói xong cô quay người tiến vào phòng thay y phục.
Chu Diễn: "..."
Sau mấy lần như vậy, hai cha con Chu gia cũng không biết có nên nhận xét nữa hay không.
Cô như là không cần ý kiến của người khác, mấy lần sau nữa, hai cha con bọn họ đều ngầm hiểu, không nhận xét nữa.
Thật may, Khương Tân Tân đã chọn được bộ lễ phục cùng giày để tham gia thọ yến.
Cái này khiến Chu Minh Phong thở dài một hơi.
Thọ yến vào buổi tối thứ ba của tuần lễ vàng.
Chu Diễn cũng đi theo để trải nghiệm chút việc đời.
Khi một nhà ba người Chu gia đến, làm rất nhiều tân khách ở đây khiếp sợ.
Trong vòng hào môn ở Yên Kinh, các vị đang ở đây đều nghe nói qua, Chu Minh Phong với vị phu nhân mới cưới này tình cảm rất tốt, không ngoa khi nói phòng cũ nên bốc cháy, nhất là hành động đêm thất tịch, làm rất nhiều người rớt cằm xuống đất.
Mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Lời đồn quả nhiên không sai.
Chu Minh Phong rất để ý đến vợ hắn.
Cử chỉ của hai người thân mật, nhưng cũng không quá, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được, hai người này vẫn đang ở trong thời kỳ trăng mật.
Bấm ngón tay tính toán, bọn họ đã kết hôn được mấy tháng, mà vẫn còn gắn bó như keo sơn, thật là quá hiếm thấy.
Làm người ta kinh ngạc nhất chính là con trai độc nhất vô nhị của Chu Minh Phong.
Bình thường quan hệ giữa con kế với mẹ kế sẽ không hòa hợp như vậy, nhưng đứa con trai này của Chu Minh Phong, đối với mẹ kế khá tốt, còn giúp đỡ cầm bánh ngọt với trà.
Một nhà ba người chân chính cũng rất khó hòa hợp như này.
Đúng như Chu Minh Phong nói, Tịch đổng đã qua đời với Giả đổng là bạn cũ, quan hệ hai người lại tốt, nên với những trường hợp như này, Tịch phu nhân sẽ tới chúc mừng, từ sau khi con trai qua đời, Tịch phu nhân rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao như vậy.
Bà ta vừa đến, đã gây ra một trận náo động.
Bất quá Chu Minh Phong với Khương Tân Tân đều không tiến đến hàn huyên với bà ta.
Khương Tân Tân cảm thấy, cô có thể khống chế bản thân không trợn mắt đã là người rất có giáo dưỡng rồi.
Mẹ Tịch dịu dàng sang trọng, bên cạnh có trợ lý đi theo, bà ta mỉm cười nói chuyện phiếm với Giả phu nhân, nhưng thỉnh thoảng sẽ vô tình hoặc cố ý nhìn về một bên khác.
Nếu có người cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện, người mẹ Tịch nhìn chính là vợ của Chu Minh Phong thái thái.
Khương Tân Tân biết mẹ Tịch đang nhìn mình.
Thật nhiều điều mới mẻ nha.
Nếu như đưa hành vi của mẹ Tịch ra ngoài ánh sáng, khẳng định mọi người đều không tin.
Trên thế giới này sẽ có người như vậy sao?
Mẹ Tịch muốn nguyên chủ chết sao? Không phải, bà ta chỉ muốn cả đời này nguyên chủ phải sống trong đau khổ, bà ta chỉ muốn để nguyên chủ giống như bà ta, cả một đời đều nhớ tới Tịch Thừa Quang, cả một đời không có khoảng thời gian vui vẻ.
Khương Tân Tân cố ý kiễng chân, xích lại gần Chu Minh Phong, hai người giả bộ như thân mật thì thầm.
Người bên ngoài nhìn thấy sẽ ca ngợi một tiếng, quả nhiên là tình nồng ý mật.
Khương Tân Tân nói bên tai Chu Minh Phong: "Bà ta với em nghĩ không giống nhau lắm."
Chu Minh Phong thấp giọng nói: "Làm sao?"
Mẹ Tịch nhìn thì không hề giống một người cực đoan, ngược lại là dáng vẻ bà ta ưu nhã.
Nếu như cô không biết những việc bà ta làm, thì Khương Tân Tân sẽ không tin, nhìn người thì thấy rất ôn hòa, nhưng lại có tâm tư xấu xa như vậy.
"Người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài." Chu Minh Phong nói.
Khương Tân Tân cười: "Đúng vậy, thoạt nhìn anh là người vô dục vô cầu."
Trong mắt Chu Minh Phong đầy ý cười.
Chu Diễn bưng một đĩa thức ăn tới, nhìn hai người vừa nói vừa cười, hiếu kì hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Khương Tân Tân lập tức đứng thẳng người.
"Chuyện của người lớn trẻ em nghe ngóng cái gì."
Chu Diễn liếc mắt: "Tôi còn lười nghe đấy"
Thọ yến được một nửa, Tịch Chỉ Nghi khoan thai tới muộn, thần thái cô ta rất vội vàng, nhìn bộ dáng là biết rất gấp.
Chu Minh Phong đưa vợ với con trai đến giới thiệu với mọi người.
Trong lòng Tịch Chỉ Nghi thở phào một hơi, cô ta không nghĩ tới Chu Minh Phong sẽ đưa Khương Tân Tân tới đây, cho nên phải từ chối mấy hội nghị quan trọng rồi chạy đến nơi này.
Cô ta có chút không hiểu ý của Chu Minh Phong, nhưng giờ phút này, không hiểu sao lại cảm thấy bất an.
Cái làm cho cô ta cảm thấy bất an nhất là, Khương Tân Tân kéo khuỷu tay của Chu Minh Phong, ngọt ngào cười với cô ta: "Tịch tổng, xin chào."
Tịch Chỉ Nghi cười đáp lại: "Chu phu nhân, xin chào."
"Tịch tổng chạy tới đây sao?" Khương Tân Tân cười ngây thơ: "Tôi nghe Minh Phong nói, hôm nay sẽ gặp được Tịch tổng, vừa rồi tôi còn mong chờ đấy."
Trong kí ức của Tịch Chỉ Nghi, tính cách của Khương Tân Tân căn bản không hoạt bát hướng ngoại như vậy.
Mà cô ấy là người rất dịu dàng ngoan ngoãn.
"Đúng rồi, nghe nói mẹ ngài cũng tới đây, là thật sao?" Khương Tân Tân nhìn một vòng, lại hỏi Chu Minh Phong: "Chúng ta có phải nên đến đó chào hỏi một tiếng hay không?"
Chu Minh Phong liếc nhìn Tịch Chỉ Nghi.
Tịch Chỉ Nghi thấy dáng vẻ