Mặc dù Chu Diễn nói như vậy, nhưng bạn bè cậu nhìn ra được, quan hệ giữa cậu với mẹ kế cũng tốt, cho nên mới không chút kiêng kỵ chọc gậy nhau.
Chu Diễn rõ ràng để tâm đến chi nhánh Khương Tân Tân mở.
Cụ thể là như sau, cậu thế mà lại tham gia lớp nhóm.
Bình thường nhóm lớp, Chu Diễn lười tham gia, mà sau khi cậu vào nhóm, thì gửi một đoạn quảng cáo trong nhóm.
Cho nên có rất nhiều bạn học biết, mẹ kế Chu Diễn muốn mở một cửa hàng tiện lợi gần trường học.
Đều là bạn học, mà cửa hàng tiện lợi lại mở ở gần trường học, lúc này có không ít người nhắn lại, nhất định sẽ tới mua đồ.
Sau đó, làm những bạn học này kinh ngạc hơn chính là.
Chu Diễn khá chân thành gửi trong nhóm một tin nhắn: 【 Vô cùng cảm ơn bạn! 】
...!Đây là giáo bá mà bọn họ biết sao?
Vì sao mà cứ cảm thấy không chân thực như thế?
Với trình độ nào đó mà nói, Khương Tân Tân cũng coi như là marketing tài năng.
Cô đi đến mấy cửa hàng ở gần đó thăm dò, rồi đưa ra một kế hoạch.
Đầu năm nay bất luận là nam hay nữ, đều thích nhìn trai đep gái xinh.
Ngày khai trương ấy, nếu như có mấy soái ca đứng ở cửa phát tờ rơi, vậy có phải sẽ hấp dẫn ánh mắt của người khác không?
Tất nhiên là có!
Giống như cô trước đó cùng Tôn Văn Thanh đi dạo phố, có một tiểu soái ca đứng trước cửa hàng điện tử phát tờ rơi, cô cùng Tôn Văn Thanh không tự chủ nổi bước chân mà đi vào trong cửa hàng.
Còn may là hai người bọn họ vẫn còn lý trí, ai cũng không có mua.
Đồ điện tử sao với đồ dùng hàng ngày không giống nhau.
Cái này bất luận là ai cũng cần.
Nhìn nhóm bạn của Chu Diễn, cô có một ý nghĩ lớn a.
Mời bọn họ giúp đỡ.
Nghiêm Chính Phi nhớ tới ngày đầu tiên cửa hàng tiện lợi của Khương Tân Tân khai trương rất bận rộn, lập tức lắc đầu: "Cháu không..."
Chu Diễn với một mắt như đao bay tới.
Nghiêm Chính Phi sợ: "Cháu không thể không đáp ứng nha!!"
Khương Tân Tân hài lòng, mấy tiểu soái ca khác chưa từng trải qua chuyện này, nên cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa bọn họ đều cho Diễn ca thể diện, vậy nên cũng đi.
Từ Tòng Giản cũng gửi tin nhắn Wechat cho cô, nói rằng ngày khai trương đó cũng muốn đến giúp, Khương Tân Tân suy nghĩ một chút, lúc đó có mấy tiểu soái ca giúp đỡ cửa hàng...!Không được hoàn mỹ nhất chính là, không có tiểu mỹ nữ! So với soái ca, cô thích tiểu mỹ nữ hơn.
Nhưng mà Chu Diễn hình như không có bạn khác giới, có một người duy nhất lại là Vân Hinh, mặc dù dáng dấp của Vân Hinh rất xinh đẹp cũng rất ngọt ngào, nhưng vẫn xin thứ lỗi cho kẻ bất tài ———Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân cũng rất hào phóng.
Trước ngày khai trương, đưa bọn họ đến trung tâm thương mại, muốn mua cho bọn họ một bộ quần áo.
Cái này phải nói là cực đẹp.
Tuổi trẻ lại còn cao, nên mặc cái gì cũng dễ nhìn.
Chu Diễn ngược lại có chút khó chịu: "Tại sao phải mua quần áo cho bọn họ?"
Khương Tân Tân: "...!Không nên hẹp hòi như vậy, bọn họ phụ giúp tôi một tay nha, ngoại trừ quần áo, tôi còn muốn phát hồng bao cho bọn họ."
Những người bạn này của Chu Diễn không thiếu quần áo, nhưng vẫn phấn khởi theo sát họ đến trung tâm thương mại, cuối cùng Khương Tân Tân mất một khoảng tiền khổng lồ mua cho bọn họ những bộ quần áo thể thao phong cách.
Kỳ thật mua quần áo cho những tiểu soái tử này, thật đúng là rất có cảm giác thành tựu.
Để thể hiện sự đặc biệt riêng của Chu Diễn, Khương Tân Tân còn đặc biệt mua cho cậu một chiếc mũ lưỡi trai, lúc này sắc mặt Chu Diễn mới tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm quẹt thẻ tính tiền, thì Chu Minh Phong gọi điện thoại đến.
Khương Tân Tân kẹp điện thoại ở vai, vừa nghe vừa kí tên.
"Làm gì?"
Thanh âm của Chu Minh Phong từ ống nghe truyền đến: "Đang muốn hỏi em đang làm cái gì."
"Dẫn mấy đứa bạn của Chu Diễn đi dạo phố mua quần áo." Khương Tân Tân thở dài: "Đúng là không rẻ mà, hiện tại quần áo của học sinh cấp ba thật là xa xỉ."
Chu Minh Phong dừng một chút: "Ở trung tâm mua sắm nào?"
"Làm sao vậy, anh muốn đến đây sao?" Khương Tân Tân nói tên trung tâm.
"Ân."
Khương Tân Tân cố ý trêu anh: "Cho nên người nào đó 39 tuổi cũng ghen sao?"
Cô còn nói: "Dù sao thì đứa nhỏ 16 tuổi Chu Diễn cũng ghen, hai người họ Chu này thật nhỏ nhen mà?"
Chu Minh Phong dở khóc dở cười: "Tại sao nó lại ghen vậy?"
"Hỏi em tại sao phải mua quần áo cho người khác, mà người khác của nó đều là bạn nó mà." Ngữ khí Khương Tân Tân ai oán nói: "Em phải mất một khoảng tiền lớn để mua cho nó một chiếc mũ lưỡi trai thì nó mới để ý đến em."
Trẻ nhỏ bước bào tuổi dậy thì thật khó chiều mà.
"..." Chu Minh Phong nói: "Anh chỉ muốn xác nhận một chút, có phải em đang đi dạo ở trung tâm thương mại anh đầu tư vốn hay không thôi."
Anh lại làm ra vẻ nói: "Vừa vặn, đúng là nơi anh có đầu tư, cũng có một ít thẻ mua sắm."
Khương Tân Tân: "Anh sao lại không nói sớm! Mau tới đây đi!!"
Đáng tiếc, lúc Chu Minh Phong tới, thì bọn Chu Diễn đã đi rồi.
Chu Diễn trong khoảng thời gian này quá mê học tập, Khương Tân Tân có chút lo cho cậu, cho nên mới để bạn của cậu chọc cười, cũng phí không ít tâm tư.
Chu Diễn thực tế không hiểu của dụng tâm của cô a!
Với số tiền hôm nay cô tiêu cho bọn họ, cô cũng có thể tìm mấy trai xinh gái đẹp trên thị trường nha.
Chăm chỉ học tập đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng cũng phải kết hợp hợp lí.
Cô không hi vọng Chu Diễn từ trạng thái cực đoan này chuyển đến trạng thái đoan.
Nghiêm Chính Phi nhất định phải kéo cậu đến tiệm net bên cạnh chơi một lát, cuối cùng cần phải Khương Tân Tân mở miệng, cậu mới đáp ứng đi.
Chu Minh Phong quả nhiên mang đến mấy tấm thẻ mua sắm.
Trung tâm thương mại này anh cũng đầu tư vốn, nhưng không phải là cổ đông lớn nhất.
Khương Tân Tân cười hì hì: "Mua quần cho cho bảo bảo hơn một trăm tháng, thì cũng không thể không mua cho bảo bảo hơn bốn trăm tháng a."
Chu Minh Phong: "..."
Đây là lần đầu tiên hai người đi dạo phố.
Bởi vì cái gọi là không so sánh thì sẽ không bị tổn thương, trước đó cô cảm thấy mua quần áo