Sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Chu Diễn cầm mấy tấm huy chương.
Trên đường lúc trở về nói chuyện phiếm, Chu Diễn đem chuyện thợ chụp ảnh trẻ thuận miệng nói ra.
Khương Tân Tân nhanh đậu xe ven đường, nghiêng đầu, hai mắt sáng lên truy hỏi: "Cái gì?? Có thợ chụp ảnh chụp lén tôi sao? Hắn cao bao nhiêu, có đẹp trai hay không??"
Chu Diễn: "..."
"Uy!" Chu Diễn một mặt im lặng: "Cô cần gì phải hưng phấn như vậy?"
"Đương nhiên a!" Chu Diễn là tiểu hài tử rắm thối biết cái gì a, cậu căn bản không hiểu tâm tư mỹ nữ a.
Trước khi xuyên sách, Khương Tân Tân được người ta theo đuổi đã quen.
Không nói khoa trương chút nào, thời học sinh được nam sinh theo đuổi còn nhiều hơn so với Chu Diễn hiện tại.
Về sau cho dù cô đang yêu đương, người đến bắt chuyện thậm chí còn nói "Tôi không cần cô đáp lại, chỉ cần yên lặng làm lốp xe dự phòng" như này cũng rất nhiều.
Trước kia cô hoàn toàn cảm thấy phiền, bởi vì cô sẽ cãi nhau với bạn trai vì loại chuyện này, nhưng bây giờ từ lúc xuyên sách tới, đột nhiên ở thế giới này có chút thanh tĩnh, cô ngược lại có chút...!Không quen?
Chu Diễn đầy vẻ khinh bỉ: "Hết hi vọng đi, còn không cao bằng Chính Phi, cũng không đẹp bằng Chính Phi, so với ba tôi, như là lên cung trăng chạm đồ sứ."
Không cao bằng Nghiêm Chính Phi?
Trong nháy mắt Khương Tân Tân không còn xúc động muốn tìm hiểu.
"Nha."
Bất quá rất nhanh cô đã tìm được lý do để giày vò Chu Diễn: "Cậu xem lại mình đi, cậu còn nói luôn bênh tôi, thừa nhận đi, cậu là con của ba cậu, nên cậu mới giúp ba mình."
Chu Diễn: "?"
"Không, tôi nói chính là sự thật." Chu Diễn vẻ mặt thành thật: "Với lại, với thân phận của cô, hắn lập tức đến chụp Tôn lão sư."
"Loại đàn ông này căn bản không thể so được với cô." Chu Diễn kết luận: "Tôi là giúp lý không giúp người thân."
"Vậy chúng ta không phải người chung đường." Khương Tân Tân nói: "Tôi luôn luôn bênh người thân không nói đạo lý.
Cho nên, cậu đến cùng là giúp tôi hay là giúp cha cậu."
Chu Diễn không thể nhịn được nữa, đành phải xuất tuyệt chiêu: "Vậy còn cô, nếu tôi với ba cùng rơi xuống sông, cô sẽ cứu ai?"
Khương Tân Tân: "..."
Cô chỉ có thể nói: "Tôi chúc cậu về sau tìm được bạn gái mỗi ngày đều sẽ hỏi cái vấn đề này."
Hiện tại tốc độ phản ứng của Chu Diễn khá nhanh: "A, sẽ không.
Tôi chỉ có thể chịu đựng được trong nhà của chúng ta có một người làm diễn viên là đủ rồi."
Thế là trên đường về nhà hai người cãi nhau, khi trở về biệt thự Chu gia, Dương quản gia dẫn đầu mấy a di đứng trước cửa nghênh đón bọn họ, hai người vừa mới xuống xe, mấy người kia cũng bắt đầu vỗ tay nhiệt tình, làm Chu Diễn có một loại ảo giác: Cậu tham gia không phải là đại hội thể dục thể thao ở trường học, mà là thế vận hội Olympic...
Chu Diễn bên tai ửng đỏ, khó chịu nói: "Cũng chỉ là đại hội thể dục thể thao mà thôi..."
Dương quản gia mặt đầy sự vui mừng: "Cái đó thiếu gia cũng rất lợi hại! Cầm được bốn tấm huy chương!"
"Nhìn thấy không." Khương Tân Tân thấp giọng nói với Chu Diễn: "Cậu có tin hay không, nếu cậu thi đỗ đại học, Dương thúc sẽ treo băng rôn khắp thế giới, đồng thời tìm người khua chiêng gõ trống, làm cho cả khu này đều biết thành tích thi tốt nghiệp trung học của cậu rất tốt."
Chu Diễn nghĩ nghĩ đến chuyện dố, nhanh chóng đi vào nhà.
Tiến vào phòng khách thì mới phát hiện, bên cạnh tủ TV không biết lúc nào đã có thêm một tủ thủy tinh trong suốt.
Khương Tân Tân đem mấy tấm huy chương kia bỏ vào trong tủ thủy tinh.
Ngay lúc cô đang bày huy chương, không có thấy ánh mắt của Chu Diễn đứng ở sau lưng cô có bao nhiêu mềm mại.
Kỳ thật muốn nói Chu Diễn là tiểu tử do cha mẹ sơ sót, vậy cũng không phải.
Là Chu Minh Phong hay là Chung Phỉ đều ở rất quan tâm cậu, chỉ là hai người bọn họ cảm thấy như vậy rất nội liễm, lại thêm bọn họ ở thời học sinh vốn chính là học sinh khá giỏi, đối với giấy khen không quá để ý...!Thời điểm Chu Diễn học tiểu học có đến nhà một bạn học chúc mừng sinh nhật, cậu nhìn thấy nhà bạn học đó dán giấy khen trên tường, bên cạnh giấy khen còn dán một hình dán ngón tay.
Lúc ấy cậu thấy bắt mắt.
Bạn học còn không tốt ý nói cha mẹ hắn nhất định phải dán lên.
Từ tiểu học đến sơ trung, thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt, cũng nhận được không ít giấy khen, nhưng mỗi lần cầm về, cha hoặc mẹ cậu đều không giống ba mẹ bạn học kia.
Bọn họ chưa từng nói muốn dán giấy khen của cậu lên tường.
Hiện tại cậu đã mười sáu tuổi, những chuyện này cũng đã sớm buông xuống, cũng gần như quên mất, nhưng hôm nay nhìn Khương Tân Tân đem huy chương cậu nhận được đặt trong tủ kính, bộ dáng thật thận trọng, cậu đột nhiên đã cảm thấy ——
A, tôi không hề tiếc nuối.
*
Yên Kinh sau một đêm đã vào thu.
Khương Tân Tân thay đổi thành trang phục mùa thu xinh đẹp, bạn tốt của cô là Tôn Văn Thanh muốn nghênh đón bữa tiệc lớn nhất của năm nay —— thu đến rồi nên dọn nhà thôi!
Tôn Văn Thanh đầy sự vui vẻ, Khương Tân Tân là bạn tốt của cô ấy, đương nhiên là sẽ đến đó giúp rồi.
Bận rộn hết hai ngày, Tôn Văn Thanh cuối cùng đã thành công có một căn nhà thuộc về riêng mình, căn hộ mặc dù không lớn, nhưng lại thuộc về mình cô.
Bởi vì quá vui vẻ, nên vào buổi tối mùa thu này, Khương Tân Tân bồi Tôn Văn Thanh uống rượu.
Nhà mới của Tôn Văn Thanh có một cửa sổ lồi rất lớn trong phòng ngủ, trên cửa có đệm bông, hai người ngồi ở trên cửa, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, thật sự hài lòng tới cực điểm.
Hai người đều rơi vào trạng thái say rượu.
Lúc Chu Minh Phong tới đón Khương Tân Tân, tâm tình có chút vi diệu.
Dù sao, ngày bình thường ở cùng với anh cô luôn đề phòng, không uống rượu.
Bây giờ khi ở nhà bạn lại uống rượu, uống đến mức quên cả trời cả đất.
Bất quá Khương Tân Tân cũng không có uống say, so với lần say rượu trước, lần này tốt hơn rất nhiều.
Dù vậy, cô vẫn bắt Chu Minh Phong cõng mình.
Có thể là do đã vào thu, mà trên đường phố cũng không có người nào.
Tiểu khu của Tôn Văn Thanh quản lý cũng nghiêm ngặt, Chu Minh Phong không muốn quấy rầy Tôn Văn Thanh, lúc tới nơi anh liền dừng xe ở bãi để xe đối diện tiểu khu.
Khương Tân Tân ghé trên lưng Chu Minh Phong, rồi dùng sức hít hà người anh, đột nhiên cảnh giác nói: "Trên người anh tại sao lại có mùi nước hoa?"
Chu Minh Phong xác định: Mặc dù cô không say giống như lần trước, nhưng khả năng não đã không bình thường.
"Em ngửi kĩ lại mùi kia đi, có phải là của em hay không." Chu Minh Phong ôn thanh nói.
Khương Tân Tân lại ngửi ngửi cổ tay của mình.
Quả nhiên là mùi của cô: "...!Nha."
Oan uổng cho anh rồi.
Vậy khẳng định phải đền bù một chút, cô ôm chặt cổ anh, rồi bẹp một cái trên mặt anh.
Cùng với Khương Tân Tân trước đó, Chu Minh Phong đích thật là một cái người không nói nhiều, anh cũng không thích nói nhảm.
Nhưng khi đi cùng với cô, chắc là bị truyền nhiễm, vậy mà anh đã quen với việc mỗi ngày đều sẽ nói chuyện với cô một chút, lúc trước anh cảm thấy mình không muốn nói nhảm.
"Em muốn biết kế hoạch nhân sinh của anh không?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.
Giọng anh truyền trong gió, rồi được gió thu đưa đến bên tai cô.
Khương Tân Tân: "Anh còn có kế hoạch nhân sinh sao?"
"Ân, là trước kia." Trăng sáng sao thưa, người đàn ông cõng người phụ nữ, hai người cũng không có việc gấp, cứ như vậy nhẹ nhàng tự tại đi trong gió thu: "Trong kế hoạch nhân sinh trước kia của anh, anh hi vọng đến lúc mình khoảng tầm sáu mươi lăm tuổi sẽ về hưu.
Về phần chuyện công ty, nếu a Diễn có năng lực, anh sẽ giao cho nó, nếu như nó không có năng lực lãnh đạo, anh sẽ thuê mấy vị quản lý chuyên nghiệp đến quản lý công ty."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, anh sẽ trở về quê, về Giang Hoàng." Chu Minh Phong nói nhẹ: "Lúc đó chắc hẳn A Diễn đã có gia đình của mình, khả năng sẽ không cần anh quan