Chân tướng đã được làm rõ, Phó Kiêu liền đặt ra nhiều quy tắc, nghiêm cấm mọi người không cho Tiểu Đường Cao ăn đồ vặt ngoài giờ cơm.
Không chỉ như thế, cơm tối của Tiểu Đường Cao cũng hủy bỏ.
Tô Trạch Ninh ngửa đầu nhìn bàn cơm, một con tôm hùm to nửa cái bàn, cậu nuốt nước bọt.
Trước kia cậu chưa từng nhìn thấy con tôm hùm nào to như thế.
Thịt tôm hùm vừa Q vừa dai ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Muốn ăn ghê á.
Không được, phải nhịn xuống.
Phó Kiêu nhìn bé mèo xoay tới xoay lui dưới chân mình không ngừng, vừa tức vừa buồn cười: "Còn muốn ăn nữa à, nhóc có biết hôm nay nhóc ăn bao nhiêu thứ không?". Anh cho người hỏi tất cả bọn họ, kết quả sau khi tính rõ ràng Tiểu Đường Cao ăn bao nhiêu thứ, đến cả chính anh còn giật mình.
Không nói quá thì hôm nay bé mèo đã ăn cả chính mình.
Sau khi xác nhận nhiều lần với bác sĩ Ngô rằng Tiểu Đường Cao bình thường, Phó Kiêu mới dám để bác sĩ Ngô đi.
Tô Trạch Ninh ủ rũ, nằm nhoài trên sàn nhà cẩm thạch.
Cậu cũng đâu biết mình ăn nhiều thế.
Đông ăn một tí, tây ăn một tí nên vô tình nhiều đấy chứ, đâu thể trách cậu được.
Ai bảo cậu cứ đói meo chứ.
Qua cơm chiều, Phó Kiêu vẫn lo lắng, thay bộ đồ thể thao, muốn dẫn Tiểu Đường Cao ngày nào cũng nằm ườn trong lòng anh, đi tản bộ.
Tô Trạch Ninh nhìn anh mặc đồ thể thao màu đen, đường nét rõ ràng, dáng người cao ngất, anh tuấn đẹp trai.
Phong Giai Minh đúng là không có mắt.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, quần áo của Phó Kiêu vĩnh viễn chỉ có hai màu, trắng và đen.
Chẳng lẽ anh nhìn hoài không chán hả?
Ra khỏi biệt thự, mặt trời ở bên ngoài đã lặn, sắc trời còn chưa tối hẳn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang là giữa hè, tiết trời bây giờ rất thích hợp tản bộ.
Đây là lần đầu tiên Tô Trạch Ninh ra khỏi biệt thự.
Biệt thự của Phó Kiêu nằm trong một trang viên trên đỉnh núi. Nơi này có hoa viên, hồ bơi, đài phun nước phối với sân tennis, thậm chí còn có một sườn núi nhỏ phía sau trang viên.
Quả thực giàu vô nhân tính.
Nguyên một đống biệt thự đồ sộ này thật ra không chỉ có nhà bọn họ, chẳng qua là nhà bọn họ lớn nhất, chiếm chỗ tốt nhất.
Bên trong trang viên có vài cái biệt thự, ông nội Phó ở một cái, ba Phó sau khi ly hôn với mẹ Phó thì bị ông nội Phó đuổi ra ngoài, ở một cái khác bên cạnh.
Sau khi trưởng thành, anh cũng ở riêng một cái.
Khoảng cách ba cái biệt thự cũng không gần cho lắm nhưng tuyệt đối không xa mấy.
Bỏ qua ông nội Phó ra nước ngoài chữa bệnh thì nhiều ngày qua, Tô Trạch Ninh vẫn chưa nhìn thấy ba Phó đến chỗ anh, đương nhiên anh cũng chưa từng đi qua chỗ ba Phó.
Có thể thấy mối quan hệ giữa Phó Kiêu và ba anh thật sự không tốt cho lắm.
Anh mang theo Tô Trạch Ninh đi tản bộ trong hoa viên, cậu bướng bỉnh, chơi xấu trên người Phó Kiêu, kéo cũng kéo không xuống.
Anh thở dài nói: "Không phải nhóc thích ra ngoài hả?"
Cậu kêu hơi to lên phản bác: "Meo meo meo meo meo meo". Đâu có.
Phó Kiêu nhíu mày lại: "Là ai mà ngày nào cũng nằm nhoài bên cửa sổ nhìn chằm chằm bên ngoài hả?"
Tô Trạch Ninh chột dạ: "Meo meo meo meo meo meo ngao".
Chắc chắn không phải tôi.
Anh dường như phát hiện cậu chối cãi, cười khẽ: "Thích một thứ gì đó, có giấu cũng không được đâu".
Chính Tiểu Đường Cao cũng không biết, lúc cậu nhìn bên ngoài, đôi mắt luôn sáng rực lên.
Tô Trạch Ninh hơi hơi ngẩn ra, trong đôi mắt hạnh nhân đầy mê man.
Cậu thích thế giới bên ngoài sao? Cậu thật sự không biết.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người xung quanh đều nói cho cậu biết, thế giới bên ngoài nguy hiểm ra sao với mình.
Cậu muốn đi ra ngoài không? Cậu chỉ biết, lúc 5 tuổi, cậu hỏi mẹ, tuyết rơi khi nào, mẹ còn đang cười bỗng rơi nước mắt, mà cậu lại cách tầng thủy tinh, không biết phải làm sao để lau đi nước mắt cho mẹ.
Cậu chỉ biết, lúc 6 tuổi, cậu dè dặt nói với ba, muốn cỡi xe đạp ra bên ngoài, mà ba vẫn luôn điềm tĩnh nhưng khóe mắt hơi ngân ngấn nước.
Dần dần cậu hiểu ra chỉ cần cậu bày tỏ một chút chờ mong với thế giới bên ngoài thì đó sẽ là cực hình đối với ba mẹ yêu thương cậu nhất, sẽ khiến họ chìm sâu vào lòng tự trách.
Chuyện này không liên quan đến ai đúng ai sai, chỉ là do vận mệnh trêu đùa. Suy cho cùng cả cuộc đời này, có quá nhiều thứ không thể lựa chọn.
Cho nên Tô Trạch Ninh tự nói với mình rằng cuộc sống trong nhà cũng rất tốt đẹp, không phải sao?
Có máy chơi game, máy tính, TV, tranh châm biếm còn có âm nhạc. Có vài người, cả đời không ra khỏi cửa cũng sống rất tốt, không phải ư?
Sau khi bạn nói một câu ngàn vạn lần thì nó trở thành sự thật.
Mà bây giờ, cậu đã có cuộc sống mới.
Tô Trạch Ninh giẫm bốn cái chân lên bãi cỏ, hương thơm cỏ cây và xúc cảm đất xốp là một loại trải nghiệm mới lạ đối với cậu.
Cậu dè dặt vươn chân trước, muốn bước ra bước đầu tiên.
Nhưng cái chân màu trắng lơ lửng lúc lâu vẫn chưa thả xuống, cậu quay đầu lại, nghiêng đầu không biết làm sao nhìn Phó Kiêu. Chính cậu cũng không biết ánh mắt khi nhìn anh đầy sự ỷ lại.
Tựa như một người gặp phải nguy hiểm, nhất định sẽ theo bản năng nhìn về phía người mà mình tin tưởng nhất.
Phó Kiêu khom lưng, sờ sờ lỗ tai Tiểu Đường Cao: "Đừng sợ, có anh ở đây thì không ai tổn thương được nhóc".
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến Tô Trạch Ninh không hiểu sao có dũng khí.
Ở trong lòng cậu, Phó Kiêu mạnh mẽ đến mức thay đổi cả thế giới này, giống như vị thần không gì làm không được.
Có câu nói của anh ở đây, sự nguy hiểm trí mạng từ bên ngoài trong ký ức từ nhỏ dường như không đáng sợ mấy, Tô Trạch Ninh kiên định bước ra bước đầu tiên.
Một bước hai bước ba bước, bé mèo trắng dần dần dứt bỏ dè dặt lúc ban đầu, vui vẻ chơi đùa trên bãi cỏ.
Gió nhẹ lướt qua bãi cỏ xanh biếc, giữa làn sóng xanh tầng tầng lớp lớp, thấp thoáng một quả cầu lông trắng.
Ánh mắt Phó Kiêu dịu dàng, dõi theo bóng hình nho nhỏ kia.
*
Tâm tư Tô Trạch Ninh vô cùng thoáng, đã sớm vứt nỗi sợ hãi ban đầu ra sau ót.
Bây giờ cả tâm trí cậu đều là bên ngoài chơi thật vui!
Đặc biệt là con bướm bay lượn trên bãi cỏ, là một loại hấp dẫn khó hiểu với cậu.
Bé mèo trắng vươn chân chăm chú bổ nhào về phía con bướm, ngay cả khi bản thân càng lúc càng chạy xa hơn cũng không phát hiện, chờ đến lúc Tô Trạch Ninh định thần lại thì cậu cũng không biết mình chạy đến góc nào nữa.
Tô Trạch Ninh nhìn quanh bốn phía.
Phó Kiêu đâu?
Anh ở đâu nhỉ?
Song cậu biết có lẽ mình không chạy xa lắm nên cũng không lo lắng, coi như mở rộng bản đồ mới, ung dung đi dạo
Bỗng nhiên có tiếng mèo kêu trong lùm cây xa xa.
Tô Trạch Ninh đi qua, thấy có ba con mèo đang đối đầu vì một con cá khô.
Một con mèo Tam Thể to lớn hung ác giẫm lên con cá khô, hung