- Đây là con mèo mà ông để nuôi chỗ anh hả? Giọng của người thanh niên xa lạ vang lên sau lùm cây.
Ai vậy?
Tô Trạch Ninh tò mò ngẩng đầu.
Anh ta trẻ trung, mặc áo thun Polo xanh ngọc, cà lơ phất phơ đi tới đứng bên cạnh Phó Kiêu, rướn tay muốn sờ soạng Tô Trạch Ninh.
Ngay lập tức cậu xù lông nhảy lên trên vai Phó Kiêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ủa ai á?
Tùy tiện sờ bậy mèo thế à! Không lịch sự tý nào.
Tô Trạch Ninh luôn giữ hình tượng mèo lạnh lùng trước mặt người ngoài.
Phó Kiêu trấn an, vuốt ve cậu, thản nhiên nói: "Sao mày lại tới đây?"
Mấy năm nay, Phó Duy sống và du học ở nước ngoài, chưa từng về nước. Giữa họ không có tình anh em, từ nhỏ đến lớn nói chuyện chưa được mấy câu.
Giọng anh vẫn bình thản, cũng chẳng hỏi han, cứ như biết Phó Duy đã trở về từ lâu.
Anh ta là Phó Duy?
Tô Trạch Ninh hóa đá.
Phó Duy trở về thì chuyện xưa cũng bắt đầu rồi.
Ngoại trừ quét giá trị thân mật của Phó Kiêu, cậu còn chưa bắt đầu làm gì mà.
Tô Trạch Ninh chột dạ nhìn cột tiến độ màu lam, đã vô thức tăng tới con số 10, mới yên lòng, đôi mắt hạnh nhân nhíu lại, nghiêm túc nhớ lại nội dung tình tiết.
Nội dung chính của câu chuyện trong quyển sách mà Phó Kiêu ở là chuyện xưa của cặp đôi hoan hỉ oan gia Phó Duy và Phong Giai Minh.
Khác với Phó Kiêu, mẹ Phó Duy là Khổng Ái Đồng chính là tình yêu đích thực khiến ba Phó vứt bỏ vợ con. Ngay từ khi còn nhỏ anh ta và Phó Kiêu đã là hai thái cực, Phó Kiêu phải chịu đựng mẹ mình ngược đãi bạo hành mỗi ngày còn ông ngoại bạo hành tinh thần, mà Phó Duy là bảo bối của ba mẹ, lớn lên hạnh phúc vô tư dưới ánh mặt trời, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Phó Kiêu.
Cuộc sống trước 18 tuổi thuận buồm xuôi gió nhưng khi tròn 18, mẹ anh ta được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư, lúc bà ấy cần sự động viên nhất, thì ba Phó lại nảy sinh tình mới bên ngoài, đả kích song song từ thân thể cho đến tinh thần, bà nhanh chóng đánh mất ý chí chiến đấu, chưa đến nửa năm thì mất.
Đúng tết năm đó, ba Phó dẫn người đàn bà kia vào cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời niên thiếu Phó Duy từng quậy tanh bành một trận, cãi nhau om sòm với ba Phó, vì bức anh ta phải cúi đầu, ba Phó cắt đứt nguồn kinh tế một khoảng thời gian, trong một đêm từ con nhà giàu không biết mùi nhân gian sầu lo được nếm trải tình người ấm lạnh.
Cũng may Phó Duy không chịu thua kém, trúng tuyển học viện kinh tế đứng đầu nước A. Lúc anh ta hết tiền xoay xở thì có một người thần bí L đã hỗ trợ một khoản, sau khi anh ta có được số tiền đó liền rời khỏi Phó gia, thẳng đến khi về nước làm việc thì chuyện xưa mới bắt đầu.
Phó Duy là nam chính câu chuyện, đương nhiên có thêm vầng sáng trên người, lần này anh ta về nước, ngoài mặt thì cà lơ phất phơ đụng phải vách tường nên xám xịt về nhà làm con nhà giàu, nhưng trên thực tế là được người thần bí L trợ giúp, anh ta đã trở thành nhà đầu tư Ian độc lập nổi danh quật khởi những năm gần đây trong giới giải trí Bắc Mỹ.
Người thần bí L không xuất hiện trong kết cục câu chuyện, chẳng ai biết L là ai.
Ngay từ đầu câu chuyện, vẻ ngoài Phó Duy cà lơ phất phơ và Phong Giai Minh kiêu ngạo lạnh lùng, vừa nhìn nhau đã ghét, cô nàng vốn tưởng rằng vì Phó Duy là con nhà giàu vô học dốt nát, nhưng tình cờ cô phát hiện anh ta có học thức phong phú, trình độ giám định âm nhạc và thưởng thức cũng rất cao, không như những biểu hiện vô tri kém cỏi ở mặt ngoài, mà Phó Duy cũng bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp và sự độc lập của cô, dần dần hai người ngầm nảy sinh tình cảm, thu hút lẫn nhau, cuối cùng yêu nhau.
Chuyện này vốn không xấu.
Nhưng hỏng là hỏng ở chỗ khi đó Phong Giai Minh và Phó Kiêu chuẩn bị đính hôn.
Cô nàng phản bội, cộng thêm lần tai nạn xe cộ kia, hoàn toàn phá hủy sự ấm áp còn sót lại ít ỏi trong lòng anh, Phó Kiêu bị mất quyền lực hoàn toàn biến ác, vứt đi điểm mấu chốt kinh doanh không thể động vào, cũng mượn việc đó mà trở lại cao tầng Tinh Thần. Trong lúc đó, anh không từ thủ đoạn, thậm chí bàn tay còn dính không ít mạng người, cuối cùng đi lên con đường cùng.
Tô Trạch Ninh lén dựng lên kế hoạch, đầu tiên cậu muốn thay đổi vận mệnh anh thì phải ngăn cản tai nạn xe cộ, không xảy ra thì anh sẽ không bị đuổi khỏi tầng quyền lực trung tâm Tinh Thần, Phó Duy cũng không thừa dịp trống chỗ mà chen vào, nhưng tại nạn phát sinh trong câu chuyện là ở phần sau, bây giờ vẫn còn xa lắm, cũng chưa phải là việc cấp bách của cậu.
Việc cần thiết bây giờ là tách Phong Giai Minh và Phó Duy ra.
Cậu nghĩ rất đơn giản, cô nàng được lựa chọn, mà Phó kiệu không phải là sự lựa chọn của cô, theo ước hẹn mười năm, bất cứ lúc nào cô cũng có thể bỏ đi, mà bây giờ chỉ còn chưa đến nửa năm.
Trong câu chuyện gốc, chỉ nửa năm này thôi, Phong Giai Minh và Phó Duy bởi vì đủ loại hiểu lầm rối ren đôi bên cho nên cô vẫn chưa bội ước.
Thậm chí trong nửa năm này, Phong Giai Minh được Phó Kiêu trợ giúp cầm được cúp âm nhạc quốc tế, đăng quang trở thành ca hậu thời đại.
Sau vụ tai nạn xe cộ, hai người bị Phó Kiêu bắt gặp, cô liền thẳng thắn với anh, hy vọng được anh tác thành.
Nhưng Tô Trạch Ninh cảm thấy cô được anh giúp đỡ đi lên đỉnh cao sự nghiệp, vớt hết ưu đãi còn muốn bỏ đi, làm gì có chuyện tốt như thế?
Vả lại, nếu Phong Giai Minh có một chút cảm kích với tất cả những gì mà Phó Kiêu đã làm trong mấy năm qua thì cũng không nên lựa chọn Phó Duy.
Quan hệ giữa Phó Duy và Phó Kiêu như thế nào, chẳng lẽ cô không biết gì?
Cho nên, cậu nhất định sẽ dùng hết khả năng để tách hai người bọn họ, tuy cậu cảm thấy cô không thích hợp với Phó Kiêu, nhưng nếu anh muốn thì cậu chắc chắn sẽ cố gắng hết sức giúp Đại Tất Thối cướp về.
Lui một vạn bước, thật sự không thể ngăn cản hai người kia thì cậu nhất định phải làm cho anh phát hiện sớm một chút, tổn thương càng nhanh chấm dứt.
Bây giờ Phó Duy mới về nước, dựa theo tiến độ câu chuyện, có lẽ hai người còn bị vây trong tình cảnh nhìn nhau đã ghét.
Nghĩ vậy, sắc mặt Tô Trạch Ninh càng ghét bỏ Phó Duy trước mặt, cậu ủi ủi thân mình vào trong lòng Phó Kiêu, xoay mông đối diện với anh ta.
Phó Duy định sờ cậu lại hậm hực thu tay về.
Ngón tay thon dài vuốt ve lông xù trên lưng cậu, anh im lặng, coi như Phó Duy không tồn tại.
Anh ta hết kiên nhẫn nổi, nở nụ cười châm chọc: “Ba định giao cho em lo liệu một bữa tiệc, anh biết chưa?”
Phó Kiêu sờ sờ cằm Tiểu Đường Cao vẫn luôn cọ trong lòng: “Đây không phải là chuyện tốt à? Dù sao mày cũng không về nhiều năm rồi”.
- Tình cảnh em thế nào đâu phải anh không biết. Phó Duy cười lạnh. Từ nhỏ anh ta không chen vào được cái giới xã giao của nhà bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản, vì mẹ anh ta không đủ thể diện.
Với lại, ông Phó làm chủ Phó gia, không thích anh ta, còn thêm ngọn núi lớn của mẹ Phó Kiêu là Tống gia, kẻ sáng suốt trong cái vòng luẩn quẩn đó sẽ không thâm giao với anh, để anh ta lo liệu bữa tiệc khác nào cười chê.
Phó Duy cười lạnh nói: “Trên danh nghĩa là em lo liệu bữa tiệc nhưng thật ra là muốn giới thiệu chính thức người phụ nữ kia với cái giới đó”.
Người phụ nữ kia là một minh tinh đã ép Phó Duy đi xa tha hương lúc trước.
Anh ngừng vuốt ve, trong mắt lóe qua giễu cợt: “Mặc kệ ông ta”. Phó Vân Tích trên