Quần áo hỗn độn rơi đầy trên sàn nhà và trên giường, ở dưới ánh đèn ngủ nhàn nhạt có một loại hơi thở tràn ngập trong căn phòng làm yết hầu người ta khô nóng.
Cố Tư nằm ngửa ở trên giường, mái tóc đen nhánh hỗn độn của nàng rơi tán loạn trên nền ga trắng tinh. Càng khiến làn da của nàng thêm trắng tuyết, cũng khiến cho ánh mắt của nàng càng thêm tuyệt vọng.
Nàng lẳng lặng nằm ở trên giường không nhúc nhích, không phải là nàng không nghĩ rời khỏi nơi này, mà là thống khổ trên người cũng không cho phép nàng chống đỡ rời khỏi căn phòng này. Càng bởi vì người đàn ông nằm ở bên người nàng, chồng của nàng.
Người kia đã từng dùng ánh mắt vô cùng băng lãnh nhìn nàng, nói sẽ là người tra tấn nàng cả đời.
Nếu lúc trước nàng không có yêu người đàn ông này, nếu lúc trước nàng không có gả cho hắn, vậy hiện giờ chính mình có đáng buồn như bây giờ không?
. . .
Sáng sớm thứ hai, Trang Hàn ngồi ở trong văn phòng mình. Tầng cao nhất của tòa nhà có ánh mặt trời vô cùng tốt, xuyên thấu qua sau lưng hắn chiếu vào mảnh tường như pha lê, toàn bộ văn phòng đều là ánh nắng vàng rực rỡ. Ánh nắng cùng bài trí trang hoàng xa hoa hòa lẫn trong văn phòng, ở trong mắt Trang Hàn tất cả đều là tiền. . .
Máy tính trước mắt bị ánh nắng chiếu xuống khiến Trang Hàn căn bản thấy không rõ một chữ gì, thư ký cung cung kính kính đứng ở một bên, đang cùng Trang Hàn hội báo mọi chuyện.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại đánh thức Trang Hàn, hắn cầm lấy điện thoại, trên màn hình biểu thị một dãy số xa lạ. Nhấn nút nghe máy, Trang Hàn vừa mới nói một câu uy, đối diện liền truyền đến một thanh âm thâm trầm mà tang thương, “Trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản đi.”
Trang Hàn: “. . .”
Không kịp đợi hắn hỏi thăm vấn đề, đối phương liền dị thường dứt khoát lưu loát cúp máy.
Trang Hàn mờ mịt ngẩng đầu nhìn thư ký phía đối diện, suy nghĩ của vị thư ký kia tỉ lệ ngược với khuôn mặt nhìn không ra một chút dấu vết nào.
Đôi mắt to tròn, thư ký rất hiểu nhu cầu của ông chủ mình, cô hỏi: “Lão gia nói gì vậy?”
Lão gia? Vừa rồi người kia là lão gia sao? Cô như thế nào biết là lão gia gọi điện đến? Trang Hàn không hiểu ra sao đem toàn bộ nội dung trong điện thoại nói ra, “Người kia nói, trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản đi.”
“Đã hiểu.” Thư ký nghiêm túc gật đầu một cái, nói xong liền quay người lại, tóc đuôi ngựa phía sau đầu bị hất thiếu chút nữa bay lên.
Từ từ. . .
Tôi không rõ, cô đến tột cùng đã hiểu cái gì?
Trang Hàn theo bản năng vươn tay kiểu Nhĩ Khang* gọi lại đối phương, “Cô. . .”
Thư ký lập tức dừng bước chân, quay đầu cười nói tự tin với Trang Hàn: “Trang tổng xin ngài hãy tin tưởng tôi, tôi là một người có thể làm được việc.”
“. . .”
Trang Hàn: “Vậy. . . Đi đi.”
Lúc sau việc duy nhất hắn có thể làm chính là hai mắt dại ra nhìn theo vị thư ký kia dẫm lên đôi giày cao gót mười lăm centimet đi ra ngoài, hắn xoay người đứng lên đem tấm rèm phía sau kéo lại. Bớt chút ánh nắng làm hắn thấy rõ chữ trên máy tính, “Muốn quay trở về sao? Vậy cứu vớt nàng đi.”
Nàng là người nào, thuyết minh người chính mình phải cứu vớt là nữ nhân. . .
Trang Hàn kỳ thật không phải là Trang Hàn, chuẩn xác mà nói hắn không phải là người được xưng là Trang tổng Trang Hàn. Hắn vào ngày hôm qua lúc đi ngủ vẫn bình thường, một giấc ngủ tỉnh dậy liền biến thành nam chính Trang Hàn trong tiểu thuyết cẩu huyết ngược văn.
Làm một người đọc tiểu thuyết lâu năm, trên người hắn đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì hắn đương nhiên rõ ràng, nhưng mà cùng tưởng tượng trước kia của hắn không quá giống nhau. Hết thảy đều phải bắt đầu từ một tháng trước kia, lúc này Trang Hàn tuyệt đối là một người bình thường trên thế giới.
Trang Hàn là một thanh niên bình thường, có nhà nhưng không phải ở trong trung tâm, có xe nhưng không phải là xe quý, diện mạo xem như soái. Hắn tuy rằng không xuất sắc, nhưng cũng không đến mức 30 tuổi còn không có một người bạn gái.
Các trưởng bối thân thích của hắn vô cùng vì hắn mà sốt ruột, rốt cuộc vào lúc sinh nhật hai mươi tám tuổi của hắn qua đi bắt đầu có các thể loại xem mắt cho hắn. Trang Hàn chỉ là hơi trạch nam một chút mà thôi, nếu mọi người nhiệt tình như vậy, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, liền đáp ứng rồi đi xem mặt một người phụ nữ.
Ngày đó ở một nhà hàng tương đối thanh nhã, hắn gặp được người kia. Người phụ nữ mặc một thân váy trắng, mái tóc dài màu đen rối tung xõa xuống dưới. Trên mặt có trang điểm hay không Trang Hàn nhìn không ra, hắn nghe nói phụ nữ bây giờ có một loại trang điểm như không trang điểm*, hắn cũng không rõ, nếu đã trang điểm còn như thế nào xem như không có?
(*): Đại loại là non-makeup đi.
Bất quá tổng thể người nọ thoạt nhìn vô cùng tươi mát, thập phần phù hợp với thẩm mỹ của một thẳng nam như hắn.
Hai bên gặp mặt dù sao cũng phải cho nhau một chút khách khí, trước khách khí hỏi thăm một chút. Người phụ nữ kia dùng một loại ánh mắt rất vi diệu nhìn Trang Hàn nói: “Anh kêu là Trang Hàn a?”
Trang Hàn gật đầu, “Ừ, đúng vậy.”
Người phụ nữ kia liền không nhịn được che miệng cười ra tiếng, Trang Hàn lúc ấy không hiểu ra sao.
Làm sao vậy?
Kêu là Trang Hàn thì có vấn đề gì sao? Lúc sau tuy rằng thời gian hai người ở chung còn tính là vui vẻ, nhưng chuyện này vẫn luôn chôn ở trong lòng của Trang Hàn.
Quen biết