Trước lúc ngủ có đọc qua tiểu thuyết một lần, hắn đương nhiên biết Cố Sương là ai, còn không phải là em gái nữ chính sọ não có vấn đề sao. Cũng chính là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, rất xấu xa thích tra tấn nữ chính.
Nội dung trong truyện giống như động kinh ở trong đầu Trang Hàn nhanh chóng hiện qua một lần, Trang Hàn nằm ở trên giường nhìn nữ nhân kia đi ra khỏi phòng. Lúc này hắn mới chú ý tới nơi này căn bản không phải phòng của chính mình, phòng ở của chính mình căn bản không có cái giường lớn như vậy.
Hắn ở trên giường giật mình, có thể cảm giác được dưới chăn chính mình cái gì cũng chưa có mặc. Vì thế hắn thuận thế ở trên đùi dùng sức bấu một cái, đau đến mức nước mắt của hắn đều phải rơi ra. Đau như vậy còn không tỉnh, xem ra không phải là đang nằm mơ. . .
Trang Hàn ôm chăn ở trên giường thương tâm đến rối tinh rối mù, chính mình lớn như vậy tuy rằng còn chưa có đi làm từ thiện, nhưng là đi ngang qua mấy người ăn xin cho mấy đồng tiền vẫn là chuyện thường xuyên. Hắn cũng chưa làm qua chuyện xấu nha, như thế nào lại xuyên? Hơn nữa còn xuyên thành một người biến thái có bệnh tâm thần.
Hắn ở trên giường rối rắm rất lâu, liền có người gọi điện thoại thông báo với hắn hôm nay có cuộc họp. Trang Hàn nghe đến thông báo này trong nháy mắt sửng sốt một chút, còn muốn mở họp? Nam chính trong sách ngày thường không phải lăn lộn cùng nữ chính thì chính là cùng nữ nhân khác lêu lổng, trước nay cũng không phát hiện hắn sẽ đi họp nha.
Thời điểm hắn rời giường vào WC rửa mặt thấy chính mình trong gương, người anh em trong gương này thật soái. Không hổ trong sách có một đống lớn từ ngữ hình dung, tỷ như. . . Tóm lại chính là nói nam chính đặc biệt soái là được. Hắn chỉ là một người bình thường, xuyên qua loại chuyện này chính mình cũng không có biện pháp làm cái gì, mặc kệ người ở nơi nào không phải bây giờ vẫn tốt sao? Vì thế Trang Hàn nhận mệnh quyết định liền dùng thân phận Trang Hàn này sống chắp vá qua ngày, điều duy nhất an ủi chính là tiểu tử này rất có tiền.
Hắn ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, liền thấy trên bàn cơm đã mang lên một bàn thức ăn sáng nóng hầm hập.
Đây hẳn là chuẩn bị cho chính mình đi? Cảm nhận được đói khát, trong lòng Trang Hàn nói nơi này là Trang gia, bữa sáng chính là vì mình mà chuẩn bị không sai. Vì thế hắn liền ngồi xuống dưới, bắt đầu ăn bữa sáng.
Đang ăn, từ phòng bếp có một người đi ra.
Cố Tư trên người còn đang đeo tạp dề, trong tay bưng một mâm đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp nhìn Trang Hàn phát ngốc. Trang Hàn vừa thấy tư thế này, tức khắc tựa như cấp cho chính mình một cái tát. Trang Hàn không phải là người. . . Phi phi phi! Là nam chính Trang Hàn không phải là người, có tiền như vậy cũng không gọi một bảo mẫu đến, đem lão bà lăn lộn thành như vậy còn muốn nàng làm bữa sáng.
Trang Hàn nhìn Cố Tư đứng ở chỗ đó, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong miệng còn đang chứa một ngụm cháo chưa nuốt xuống, bởi vì bị nữ chính nhìn như vậy, hắn cảm thấy rất có áp lực, ánh mắt nữ chính phảng phất hóa thành lưỡi dao máu chảy đầm đìa khảo vấn lương tâm hắn.
Lúc hắn cho rằng nữ chính sẽ cừu hận trừng mắt hắn, hoặc là sẽ đối với hắn hờ hững, thì nữ chính bưng mâm thức ăn tới đây, ngữ khí không có chút cao thấp phập phồng nào, nói: “Buổi chiều trở về ăn cơm không?”
Ừ. . .
Ngữ khí của nàng vẫn như thế, làm Trang Hàn đoán không ra nàng đến tột cùng là muốn cho chính mình trở về ăn, hay là không muốn cho chính mình trở về ăn. . .
Trang Hàn suy bụng ta ra bụng người tự hỏi một chút, nếu có người dám tra tấn mình như vậy, còn muốn mình nấu cơm cho hắn ăn. Còn muốn mình đợi hắn về ăn? Cùng giúp việc/ bảo mẫu quấy cơm còn không kém nhiều lắm. Hắn thập phần vì nữ chính suy xét, thiệt tình thực lòng cảm thấy nữ chính lúc này nhất định không muốn nhìn thấy chính mình, vì thế hắn nói: “Nga, chiều không trở về ăn.”
Lúc nói xong Trang Hàn cảm thấy trên mặt mình nóng rát, căn bản không còn mặt mũi cùng nữ chính liếc mắt thêm một cái. Cho nên hắn liền không phát hiện trên mặt Cố Tư chợt lóe qua sự thất vọng, hắn tùy tiện ăn hai phần rồi đi đến công ty.
Cố Tư đứng tại chỗ, nhìn người chồng sớm đã không thấy hình bóng ở cửa. Nàng cúi đầu là có thể thấy bữa sáng Trang Hàn ăn còn dư lại. Nhìn nhìn Cố Tư nhịn không được lộ ra một nụ cười mỉm đạm mạc, A Hàn hôm nay còn ăn bữa sáng chính mình làm. Vừa ra khỏi cửa