Nhìn người trước mắt tươi cười có chút ngượng ngùng, Trang Hàn trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là ai nói nữ chính là một cái bánh bao? Bánh bao sẽ có nhiều yêu cầu như vậy sao?
Tuy nói lúc trước đến quần áo cũng thay cho nàng, trước mắt chỉ là uy ăn cơm mà thôi không đáng kể chút nào. Chỉ là Trang Hàn luôn có loại cảm giác rất kỳ quái, hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là bởi vì lúc trước ở nhà chỉ có bọn họ ai cũng không thể nhìn thấy, hiện tại ở bên ngoài, chung quanh tất cả đều là người lạ.
Hắn hơi do dự một chút, ánh mắt Cố Tư lập tức ảm đạm xuống, còn miễn cưỡng cười vui nói với hắn: “Kỳ thật. . . Em cũng có thể tự mình ăn. Anh hẳn là cũng rất đói bụng, anh ăn trước đi.”
Nói xong Cố Tư liền duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, chiếc đũa vừa vào tay tựa hồ kích thích tới miệng vết thương, nàng nhịn không được nhíu nhíu mày. Lúc sau bắt đầu kẹp mì sợi, mì sợi cùng nước lèo dây dưa ở bên nhau, một chiếc đũa đi xuống thật nhiều sợi bị vớt lên. Tựa hồ là do áp lực khá lớn, vành mắt Cố Tư lập tức liền đỏ.
Trang Hàn nhịn không nổi nữa, nếu bản thân vẫn có thể nhìn nàng chịu khổ như vậy, vậy chính mình cùng nam chính lúc trước có cái gì khác nhau?
Hắn duỗi tay nói: “Buông chiếc đũa ra, tôi uy em ăn.”
Cố Tư chớp chớp mắt, có chút do dự nói: “Như vậy có quá phiền phức hay không? Nếu không thì anh ăn trước đi, em chờ anh ăn xong.”
Trang Hàn không nói gì, trực tiếp duỗi tay dịch chén mì đến trước mặt mình, hắn một bên dùng chiếc đũa gắp sợi mì lên, một bên nói: "Ngồi vào bên cạnh tôi đi."
Ngữ khí này thật sự rất chân thật đáng tin, Cố Tư giống như tiểu tức phụ ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Trang Hàn. Trang Hàn vớt sợi mì đưa đến bên miệng Cố Tư, Cố Tư cúi đầu ăn mì.
Trang Hàn nói: “Không cần chuyện gì cũng đều nghĩ cho người khác được không? Mọi việc nên vì mình mà suy nghĩ một chút, biết không?”
Cố Tư nuốt sợi mì vào trong miệng, gương mặt có chút hồng nhạt, nàng liếc mắt nhìn Trang Hàn một cái, nhỏ giọng nói: “Nhưng anh cũng không phải là người khác nha.”
Nghe thấy lời này trong lòng Trang Hàn rất phức tạp, nếu có nữ nhân nào nói với mình như