Cố Tư thật cẩn thận bưng một chén canh giải rượu đi lên lầu. Thời điểm đang chuẩn bị vào phòng, cửa phòng cha mẹ liền mở ra, Trương Thục Viện đứng ở cửa nói với nàng: "Vừa đúng lúc, ba con đang khó chịu, lấy canh vào đưa cho ba con uống đi."
Cố Tư nói: "Trong phòng bếp còn có, mẹ để A Mai mang một chén đưa tới đây cho ba đi."
Trương Thục Viện mày nhăn lại, lạnh mặt nói: "Con sao lại thế này? Lấy cho ba con một chén canh giải rượu khó khăn như vậy? Con quên là ai nuôi dưỡng con rồi sao?"
Cố Tư không có biện pháp, nàng nhìn thoáng qua cửa phòng mình, sau đó bưng canh đi đến trước mặt Trương Thục Viện nói: "Mẹ, cho mẹ."
Trương Thục Viện đứng ở cửa biểu tình cười như không cười, nói: "Mẹ mệt, không tiếp được, con đi uy ba con uống đi."
Cố Tư nhíu mày, một loại dự cảm bất thường tràn ngập trong lòng. Nàng nâng đôi mắt lên nói: "Cố Sương đâu? Để Cố Sương tới chiếu cố ba ba đi."
"Em gái con vừa mới trở về, cần phải nghỉ ngơi." Trương Thục Viện đi vài bước, đứng ở vị trí chặn cánh cửa phòng nàng nói: "Con làm chị thì nên thông cảm cho em con đi."
Yên lặng quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng của Cố Sương, trong lòng bất an càng lúc càng lớn. Cố Tư nói: "Canh còn đang nóng, con chờ lát nữa lại đến uy ba ba uống. A Hàn mặc tây trang ngủ không thoải mái, con đi giúp anh ấy."
Nói xong nàng đi vào trong phòng Cố Đức Bách đem canh giải rượu đặt trên bàn, đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng đột nhiên lạch cạch một tiếng đóng lại. Cố Tư cả kinh, vội vàng tiến lên.
Thanh âm Trương Thục Viện ở ngoài cửa vang lên, "Con nha, phải chiếu cố ba ba con cho tốt đi, Trang Hàn nằm ở nơi đó con không cần lo lắng, hắn thật sự vẫn ổn."
Trong nháy mắt Cố Tư hiểu rõ, nàng chỉ cảm thấy cả người khắp nơi đều lạnh thấu xương. Đây là người nhà của nàng sao? Trên đời như thế nào sẽ có loại người nhà như thế này?
"Phanh!"
Một chân Cố Tư hung hăng đá vào trên cửa, đang đứng ở ngoài cửa đắc ý dào dạt Trương Thục Viện bị khiếp sợ. Bà nghĩ mà sợ vỗ ngực bước lên, vừa kinh vừa sợ hỏi: "Con đang làm gì a?"
"Mở cửa!"
Cố Tư ở bên trong hô to, thanh âm gõ cửa lớn đến mức phảng phất muốn đem cánh cửa ngay sau đó đánh vỡ.
Trương Thục Viện có chút hoảng hốt, biểu tình âm trầm nhìn cửa phòng, lớn tiếng nói: "Mày cũng đừng uổng phí sức lực, Trang Hàn vốn dĩ chính là nam nhân của em gái mày, vị trí Trang thiếu phu nhân cũng là của em mày. Mày bá chiếm nam nhân của em gái mày như vậy, cũng hưởng thụ đủ rồi đi? Hay còn muốn bá chiếm cả đời?"
Cố Tư dừng động tác gõ cửa, phẫn nộ mãnh liệt cùng ủy khuất giống như thủy triều quả thật sắp đem nàng bao phủ. Nước mắt khống chế không được chảy đầy mặt, nàng khàn giọng hỏi: "Con là vì sao? Lúc trước là các người bắt con đem gả cho Trang Hàn, hiện tại Cố Sương đã trở lại, con nhất định sẽ phải thoái vị sao? Con đây tính là cái gì?"
"Hừ." Trương Thục Viện trợn trắng mắt nói: "Mày tính là cái thứ gì? Cũng có thể cùng Sương Sương so. . ."
Trương Thục Viện còn ở bên ngoài nói những cái đó làm thấp đi giọng nói của Cố Tư, Cố Tư khóc hoa lê đái vũ, ở trong phòng khắp nơi nhìn quanh. Nàng đi đến chỗ cái bàn, cầm một cái ghế dựa, giơ ghế lên dùng hết sức lực cả người đập một cái trên cửa.
"Phanh!"
Thanh âm thật lớn vang lên, Trương Thục Viện bị dọa ngồi xuống trên mặt đất, mở to hai mắt nhìn, trái tim rất mau vọt lên cổ họng.
Lần này không có giữ cửa được nữa, Cố Tư một lần nữa giơ ghế dựa lên, lại hung hăng đập một cái.
Trương Thục Viện cả người ngồi dưới đất đều sợ bắn người gào rống nói: "Mày điên rồi à? !"
Người hầu trong nhà đều bị thanh âm này làm cho kinh ngạc đi ra, tất cả đều đứng ở dưới lầu nhìn lên, cũng không dám đi lên.
Cố Đức Bách nằm ở trên giường bị tiếng vang thật lớn đánh thức, ông mơ mơ màng màng trợn mắt nói: "Làm sao vậy. . ."
Cố Tư không quan tâm, hướng về phía then cửa đập một chút lại một chút.
"Rầm!"
Then cửa toàn bộ bị rơi xuống, chỗ khoá cửa cũng bị rơi ra. Cố Tư duỗi tay kéo cửa, tay vẫn còn cầm lấy ghế dựa, đứng ở trước cửa từ trên cao nhìn xuống Trương Thục Viện.
Trương Thục Viện hoảng sợ nhìn Cố Tư, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Cố Tư sẽ phản kháng kịch liệt như vậy.
Cố Tư lạnh lùng nhìn bà một cái, không nói gì, kéo ghế dựa đi đến phòng của mình.
Trương Thục Viện phản ứng kịp, ngồi dưới đất ôm chặt chân Cố Tư, "Mày không thể qua đó! Đó là em gái mày a, mày không thể đối xử với em gái mày như thế được!"
Bước chân Cố Tư vẫn không ngừng, gian nan từng bước một hướng về phía trước, kéo cửa phòng mình. Phát hiện cửa ở bên trong cũng bị khóa lại, nàng không nói hai lời vung ghế dựa lên đập xuống.
"A! !"
Trương Thục Viện hoảng sợ la lên một tiếng, "Mày như thế nào có thể như vậy?"
Trong phòng, Cố Sương cởi áo khoác của Trang Hàn. Chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi có thể ẩn ẩn nhìn thấy dưới vải dệt là hình dáng cơ bắp, đây là một nam nhân rất anh tuấn. Cố Sương đã từng vì hắn mà mê muội đến bốn năm, nguyên tưởng rằng chính mình rời đi một năm sau đối với hắn đã không còn cảm giác, hiện tại nhìn về phía Trang Hàn như vậy, cô vẫn là nhịn không được cảm giác động tâm.
Duỗi tay cởi bỏ nút áo sơ mi của Trang Hàn, xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ ngực rắn chắc lộ ra. Cố Sương duỗi tay sờ sờ gương mặt Trang Hàn, nam nhân hoàn mỹ như vậy vốn dĩ cũng chỉ thuộc về mình, đáng tiếc bị Cố Tư nữ nhân kia nhanh chân đến trước hơn một bước.
Trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, cô bắt đầu duỗi tay đi