Trang Hàn ước chừng ở trên giường dại ra hai phút cũng không có dũng khí mở to mắt, cho đến khi thanh âm dì Tôn ghét bỏ truyền đến: “Tiên sinh, đừng bắt lấy tôi, tôi chính là tới đưa ngài cái chăn.”
“. . .” Sau một trận xấu hổ trầm mặc, Trang Hàn hơi có chút không thể tưởng tượng mở to mắt, “Dì Tôn?”
Đang duy trì tư thế khom lưng bị Trang Hàn bắt tay cánh tay, dì Tôn nhìn trên đôi mắt kia của Trang Hàn vạn phần vui sướng lại không thể tin tưởng nổi. Sau đó bà đã bị cái ánh mắt này làm cho nổi lên một thân đầy da gà, tránh ra khỏi tay Trang Hàn, lui về phía sau một bước nói: “Là phu nhân bảo tôi đi lên nhìn xem ngài có tỉnh không, ngài đừng nhìn tôi như vậy.”
Sau đó chân ngắn mập mạp của bà bước ra, nhanh như chớp liền ra khỏi phòng, đang chuẩn bị xuống lầu, bên người bỗng nhiên thổi qua một trận cuồng phong, một cái bóng đen lấy một loại tốc độ siêu việt không cách nào hình dung trong giây lát liền đứng ở dưới lầu.
Trang Hàn mặc áo ngủ ở dưới lầu dạo qua một vòng, vò đầu nói: “Cố Tư đâu?”
“Bảo bảo đâu?”
Dì Tôn không thể hiểu được nói: “Ở trên lầu a, phu nhân đi kêu bảo bảo rời giường.”
Sau đó trước mắt bà lại hoa lên, Trang Hàn nháy mắt liền xuất hiện ở trên lầu. Dì Tôn hoảng sợ khó hiểu nhìn Trang Hàn, trong lòng nói tiên sinh thật khó lường, cư nhiên là cao thủ thâm tàng bất lộ, khi nào luyện khinh công vậy?
Cố Tư một bên mặc quần áo cho Trang Vân Kỳ, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua phát sinh. Đêm qua lời Trang Hàn nói cùng vẻ mặt của hắn đều khiến Cố Tư có một ít cảm giác không giống nhau, từ lúc nàng yêu lão công, đối với Trang Hàn trước kia nàng tuy rằng không thể nói là chán ghét, nhưng luôn không có hảo cảm gì.
Chính là tối hôm qua biểu hiện của Trang Hàn làm cho Cố Tư cảm giác được rõ ràng hắn cũng là một người có máu có thịt, đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu có một người chiếm cứ thân thể của mình cùng người mình yêu ở bên nhau, nàng chỉ sợ cũng sẽ không quá tốt.
Chính mình chất vấn hắn Trang Hàn ở nơi nào, xác thật đối với hắn có chút không công bằng.
Cố Tư cả đêm qua suy nghĩ rất nhiều, nàng cảm thấy chính mình cùng bảo bảo không nên tiếp tục lưu lại nơi này. Nếu chính mình không yêu hắn cũng không đem hắn coi thành ba ba hài tử, vậy chính mình liền không có tư cách cùng lập trường tiếp tục lưu lại nơi này. Nàng tính toán mang theo Trang Vân Kỳ đi M thị tìm Kha Hải, nàng cùng Kha Hải hợp tác cùng kinh doanh xưởng quần áo cũng rất không tồi, cùng con trai đi đến M thị về sau cũng có thể có sinh hoạt tốt.
Nàng tính toán trước dàn xếp tốt, sau đó lại chậm rãi tìm Trang Hàn.
Thời điểm mặc quần áo Trang Vân Kỳ lại hỏi: “Mẹ, ba ba khi nào trở về?”
Cố Tư sờ sờ đầu con trai, nói: “Cùng mẹ đi đến địa phương khác sinh hoạt được không? Mẹ mang con cùng ba ba đem tìm trở về.”
“Vì cái gì phải đi?” Trong đầu Trang Vân Kỳ nho nhỏ tất cả đều là khó hiểu, “Ba ba trở về lúc sau tìm không thấy chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không.” Cố Tư nói: “Ba ba nhất định sẽ tìm được chúng ta, thời điểm con còn ở trong bụng, mẹ cũng có đi một lần, trốn rất tốt, nhưng ba ba cuối cùng vẫn tìm được chúng ta.”
“Thật vậy chăng?” Trang Vân Kỳ hưng phấn nói: “Ba ba thích chơi trò trốn tìm sao?”
Cố Tư cười cười, “Đợi khi tìm được ba ba, để ba ba bồi con chơi.”
“Ân!” Trang Vân Kỳ bắt lấy bàn tay nàng nói: “Chúng ta đi nhanh đi, con muốn cùng ba ba chơi trốn tìm.”
Cố Tư cố nén khó chịu, bồi Trang Vân Kỳ cười.
Chỉ nghe một tiếng vang lớn, cửa phòng đột nhiên mở ra, Trang Hàn giống như thổ phỉ quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở cửa.
Trang Vân Kỳ hoảng sợ, lớn tiếng kêu: “Ba ba!”
Cố Tư cho rằng Trang Hàn ở ngoài cửa nghe thấy được chính mình tính toán muốn đi, đang chuẩn bị phát giận. Nàng vì không muốn dọa đến Trang Vân Kỳ, đứng lên đem Trang Hàn đẩy ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại nói: “Anh làm gì vậy? Dọa đến hài tử thì làm sao bây giờ?”
Trang Hàn nhìn Cố Tư êm đẹp đứng ở trước mặt chính mình, nghĩ đến chút thời gian chính mình lo âu chính mình thống khổ, nghĩ đến tâm tình chính mình đứng ở trên cầu lớn muốn nhảy xuống. Tất cả cảm xúc này đều hóa thành xúc động cùng chua xót không gì sánh kịp, hắn ôm chặt Cố Tư, đem hết sức lực toàn thân ra ôm.
Cố Tư bị hắn ôm chặt, rất mau liền hít thở không thông.
Nàng một bên lao lực lôi kéo tay Trang Hàn, một bên nói: “Anh làm gì? Anh buông em ra! Trang Hàn chúng ta không có khả năng, em đã không yêu anh, anh là nam nhân anh liền để mẹ con chúng ta đi đi!”
Trang Hàn: “. . .”
Cảm nhận được cái ôm ấp này cứng đờ, Cố Tư đột nhiên đẩy Trang Hàn ra, lui về phía sau vài bước thở hổn hển nhìn Trang Hàn. Nàng nói: “Anh đừng như vậy, em muốn mang con đi rồi.”
Trang Hàn trong khiếp sợ lộ ra ủy khuất nhìn Cố Tư, không rõ chính mình chẳng qua đi còn chưa đến một tháng, vì cái gì chuyện sẽ biến thành như vậy? Hắn ủy khuất nói: “Đây là vì cái gì nha? Đó là con của anh.”
Cố Tư: “Đó căn bản không phải con của anh.”
Trang Hàn: “. . .”
Trời xanh ơi, đến tột cùng là làm sao vậy? Chính mình đến tột cùng đi bao lâu rồi? Vì sao lão bà cùng hài tử đều không phải của chính mình?
Cố Tư rống xong lúc sau đang chuẩn bị cùng Trang Hàn nói rõ ràng, liền thấy Trang Hàn trước mặt nước mắt lưng tròng nhìn chính mình, sau đó ủy khuất khóc. . .
Khóc. . .
Vừa mới bắt đầu còn cố nén, sau đó lại nhịn không được, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc lên.
Cố Tư: “. .