Tổng giám đốc của công ty Minh Thành cố ý hẹn gặp mặt làm Đỗ Tuấn Kiệt rất bất ngờ, cân nhắc hồi lâu mới đồng ý, hắn muốn xem Võ Tự Minh lại muốn giở trò gì.
Biết người hẹn đã đến, ánh mắt Võ Tự Minh trở nên sâu hơn, biểu cảm dần lạnh nhạt.
Võ Tự Minh lấy ra bộ dáng của một tổng tài để bàn việc quan trọng với đối phương.
"Ký chủ rất có phong thái!" Hệ thống một bên âm thầm cổ vũ.
"..." Võ Tự Minh không để ý đến hệ thống đang "khoa tay múa chân", hắn gật đầu xem như chào hỏi với Đỗ Tuấn Kiệt mới đến.
Trên một chiếc bàn vuông, không khí ở đây hơi trầm lặng, Võ Tự Minh ngồi đối diện với Đỗ Tuấn Kiệt, hai người đang yên lặng đánh giá đối phương.
Võ Tự Đức ngồi giữa hai người, thấy hai người không ai lên tiếng gấp không chờ được, ánh mắt như cún con gọi: "Anh...".
Võ Tự Minh liếc cậu một cái, lại tập trung lên người người đối diện.
Hắn không quên mục đích hôm nay là gì.
Theo những gì hắn biết, người này là một người chính trực, trong công việc rất nghiêm túc tận lực, làm bạn bè lại rất nghĩa khí, bề ngoài thì anh tuấn.
Võ Tự Đức thật có mắt nhìn, hắn rất yên tâm.
Hơi thả lỏng một chút, Võ Tự Minh nói: "Tôi nghĩ phó tổng Đỗ cũng đã biết mục đích của tôi là gì, tôi cũng không muốn vòng vo, chuyện tình cảm tôi không xen vào, Tự Đức có quyền tự do yêu đương của em ấy.
Nhưng phó tổng Đỗ hình như không nghĩ vậy.
Nếu là vì Tự Đức là em trai tôi, tôi hy vọng phó tổng Đỗ không xen lẫn giữa việc công và việc tư mà xem nhẹ tình cảm của em ấy."
Đỗ Tuấn Kiệt nghe hắn nói vậy, trên mặt lại hiện lên vẻ khinh thường: "Làm gì có đạo lý cùng người của công ty đối thủ kết thân, còn không phải vì muốn lấy được tin tức? Võ tổng ngay cả em trai cũng muốn dùng làm một con cờ sao? Thật vô sĩ."
Bị hiểu lầm như vậy, Võ Tự Đức gấp gáp muốn giải thích: "Không phải như vậy...!Anh em không có lợi dụng em, là em thật sự thích anh mới muốn ở cạnh, anh ấy không phải kêu em đến làm nội gián, em cũng không cần tin tức gì trong công ty anh hết.
Anh tin em đi."
Võ Tự Minh nhíu mày, hắn không biết hình tượng của mình lại xấu đến như vậy, hơn nữa Đỗ Tuấn Kiệt còn không hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của hắn.
"Tự Đức, lúc nãy anh đến thấy phía tay phải cách đây hơn trăm mét có một cửa hàng hoa tươi, em đi mua một bó về trưng trong nhà đi."
"Hả?" Võ Tự Đức ngơ ngác, chuyện của cậu còn chưa giải quyết xong, cậu không hiểu tại sao anh lại muốn cậu đi mua hoa ngay lúc này.
Cậu trừng mắt với hắn: "Chuyện của em..."
Võ Tự Minh: "Anh muốn nói chuyện riêng với hắn, em đi mua hoa đi."
Có một số chuyện hắn không muốn để cho em trai biết.
Võ Tự Đức chần chừ không muốn đi, cậu sợ hai người nói chuyện không hợp thì càng làm quan hệ của cậu với Đỗ Tuấn Kiệt thêm tệ.
Nhưng dưới sự thúc giục và bảo đảm sẽ nói rõ ràng của anh trai, cậu đành nghe lời đi ra ngoài.
Hiện tại chỉ còn hai người ngồi đối mặt nhau, tuy không đến nổi giương cung bạt kiếm, nhưng cũng không tốt đẹp.
Võ Tự Minh: "Hai công ty làm cùng lĩnh vực khó tránh có xung đột trong việc kinh doanh, nhưng tôi tuyệt đối không lợi dụng em trai mình để trục lợi.
Tôi nghĩ phó tổng Đỗ phải phân biệt được đâu là việc công đâu là việc riêng, là một người công tư phân minh.
Chuyện của Tự Đức là chuyện riêng, Đỗ Tuấn Kiệt, anh không nên vì chuyện công ty mà làm nó tổn thương."
Võ Tự Minh cảm thấy gọi một tiếng "phó tổng Đỗ" là vì tôn trọng đối phương, nhưng xưng hô này dính đến công việc, cho nên hắn đổi thành gọi thẳng tên đối phương để vạch rõ ranh giới công - tư.
Đỗ Tuấn Kiệt cười lạnh, nói: "Võ Tự Minh, tôi nghĩ anh phải là người rõ nhất, chuyện anh gây sự với Đình Vỹ tôi đều biết rõ, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tôi, anh là đối thủ của cậu ấy thì cũng là kẻ địch của tôi.
Tất cả nên trách người làm anh không ra gì như anh, làm liên lụy đến em trai mình."
Đỗ Tuấn Kiệt gọi thẳng tên của Võ Tự