Mà khi Tô Cẩn Ngôn nói ra những lời như vậy càng làm cô ta thêm hối hận.
Trong hối hận còn mang theo cảm giác bất an.“Đồng chí, xin lỗi, vừa rồi tôi cũng không phải cố ý, hai người bỏ qua cho tôi.
Tôi thấy hay là cứ như vậy đi, tôi tuy nói chuyện không được xuôi tai nhưng mà cũng không có ý xấu đâu.
Hai người đừng đi tìm lãnh đạo của tôi được không?” Cô ta cố gắng đem những lời nói khi nãy cứu vớt, rồi đem ra những bộ quần áo lúc nãy đã thu hồi để lại lên quầy.“Tôi thấy bộ quần áo này rất đẹp mắt, nữ đồng chí này mặc lên chắc chắn sẽ rất dễ nhìn.”Từ Tiểu Hoa trước giờ chưa từng được người khác xin lỗi trước mặt như vậy trong nháy mắt gương mặt trở nên đỏ bừng, cô nhìn nhìn người bán hàng một chút lại nhìn Tô Cẩn Ngôn một chút, không biết nên nói cái gì bây giờ.“Nói chuyện không xuôi tai, vậy sao có thể làm người bán hàng được? Chúng tôi cũng không phải là ba mẹ của cô, dựa vào cái gì mà phải nuông chiều cô? Ngược lại là cô đã nhắc nhỡ tôi có thể đến chỗ của lãnh đạo cô để tố cáo, ví dụ như là trong tình huống vừa rồi loại người giống như cô tình huống khinh thường thường quần chúng nhân dân bình thường như vừa rồi nhất định không phải là lần đầu tiên đi.”Tô Cẩn Ngôn cáu giận đáp trả, quay sang đối mặt với Từ Tiểu Hoa lại nói; “Em muốn tha thứ cho cô ta liền tha thứ, nếu không muốn tha thì thôi, không sao cả.” Tô Cẩn Ngôn kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Hoa.Người bán hàng cũng rất hối hận, như thế nào cô ta lại đi nhắc nhở đồng chí nam này đi tìm lãnh đạo của cô đâu? Bất quá khi lời của Tô Cẩn Ngôn vừa dứt cô ta liền tràn đầy mong chờ nhìn sang Từ Tiểu Hoa, hy vọng cô không cùng mình tính toán.“Em gái, em coi như tôi đang thả rắm đi, lần này là tôi sai là tôi có mắt mà như mù.
Cô tha thứ cho tôi lần này đi, lần sau nhất định tôi sẽ không như vậy nữa.”Người bán hàng không ngại mặt mũi của mình mà xuống giọng xin lỗi, nhìn thấy thái độ của Tô Cẩn Ngôn cứng rắn liền trở mặt, đối với Tiểu Hoa tràn đầy nhiệt tình.Trên thực tế, cô ta ngày thường đối với những người đến mua hàng đều rất hờ hững, dù sao đầu năm nay mọi đồ