“Không cần.” Tiểu Hoa vẫn lắc đầu như cũ, đến cùng cũng không phải tiền của cô nên cô cũng ngượng ngùng dùng.“Sao có thể thế được, đến cũng đã đến rồi, không mua ít đồ chẳng phải chẳng phải lãng phí sao? Tôi đã nói với cô rồi, mặc dù vải có chút lỗi, nhưng tuyệt đối không gây trở ngại, vải bố này cũng rất chắc không muốn làm quần áo làm giày mang, thì đem về làm vỏ chăn cũng rất tốt.
Nếu không phải vì hôm nay tôi với cô hợp ý với nhau, tôi chắc chắn sẽ không lấy ra đâu.
Ở bên ngoài cũng rất khó có được loại vải bố tốt như vậy đâu.”Người bán hàng liên tục hoa ngôn xảo ngữ, Tiểu Hoa nghe có chút do dự lại chần chừ.Tô Cẩn Ngôn nhìn không nổi nữa, anh nhìn ra Tiểu Hoa đã động lòng: “Cô đem bộ quần áo đó gói lại giúp tôi lại lấy thêm cho tôi 10 thước vải bố.”Người bán hàng nhiệt tình giúp họ gói đồ lại, lại nói đông nói tây thậm chí còn muốn đưa họ ra tận cửa ngược lại còn nhìn ra được chút hình dáng của nhân viên bán hàng của đời sau.Anh hướng ra bên ngoài mà đi lại quay đầu nói với người bán hàng: “Cô yên tâm, tôi sẽ không đi tìm lãnh đạo của cô đâu để tố cáo đâu, bất quá cô đừng vì vậy mà bỏ lời nói của tôi ngoài tai, không có tôi thì cũng sẽ có người khác.
Đừng xem mọi người ai cũng là đồ ngốc.”Nói xong cũng mặc kệ người bán hàng có nghe lọt tai hay không, hắn trực tiếp lấy gói đồ trên quầy lại vươn tay kéo Tiểu Hoa hướng cửa cung tiêu xã mà đi.Một bộ quần áo lại thêm một mảnh vải đã tiêu hết tất cả phiếu vải mà Tô Cẩn Ngôn đem theo, lại mua thêm một số thứ khác hai tay của Tô Cẩn Ngôn đã xách tràn đầy đồ.Tiểu Hoa hiển nhiên vẫn còn cảm thấy đáng tiếc, nơi nào cần tiêu nhiều tiền thế, quần áo của cô đều vẫn còn đủ mặc, đâu cần phải mua quần áo mới.Tuy rằng có chút đau lòng nhưng đến cùng tận đáy lòng của cô vẫn có một tia nhảy nhót.Tô Cẩn Ngôn nhìn thấy cô cau mày bộ dáng lại không biết đang lo lắng cái gì, nhịn không được mà thở dài: “Em có thể can đảm một chút, không có sao đâu.”Tiểu Hoa chỉ cúi đầu, Tô Cẩn Ngôn cũng không biết nên an ủi cô