Edit: Chou
Beta: Dii
__________________
Lộ Tinh Thần không gặp Lạc Hàn trên bàn ăn vào sáng sớm ngày hôm sau.
Hứa Nặc từ trước đến giờ lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, bây giờ chỉ cúi đầu im lặng ăn cháo, thấy Lộ Tinh Thần ngồi xuống cũng chỉ ngẩng đầu cười với cậu một cái.
Nụ cười đó trông còn khó coi hơn là khóc.
Bầu không khi trong phòng ăn khác hẳn so với thường ngày.
Lộ Tinh Thần nhìn xung quanh một vòng: "Lạc Hàn vẫn chưa xuống sao?"
Câu hỏi này hỏi có hơi không đúng lúc, gương mặt đang cố cười của Hứa Nặc càng trông khó coi hơn.
"Lạc Hàn đi rồi, nó nói nó...!dọn ra ngoài ở hai ngày, Tinh Thần à, mẹ xin lỗi, đều tại mẹ không tốt, là do mẹ quá nóng lòng."
Hứa Nặc hổ thẹn nói.
Ở với Lạc Hàn mấy mươi năm rồi, bà vẫn luôn tự nhắc nhở bản thân không được nóng vội, với tính cách của Lạc Hàn thì phải từ từ mới được.
Tiếc là mỗi lần chuyện sắp thành là lại nhịn không được, sau đó...!phá hư hết chuyện.
Lộ Tinh Thần có chút bất ngờ.
Lạc Hàn không giống như người gặp chuyện là bỏ chạy, sao lại đột nhiên không nói tiếng nào đã rời đi?
"Không sao đâu." Lộ Tinh Thần an ủi Hứa Nặc: "Mẹ xem, giữa mẹ và Lạc Hàn đôi lúc cũng có cãi nhau, con với Lạc Hàn...!thời gian ở bên nhau của tụi con còn ít, khó tránh sẽ cãi nhau, sau này sẽ ổn thôi."
Lộ Tinh Thần càng rộng lượng, Hứa Nặc càng thấy xấu hổ, bà không kiềm được vành mắt đỏ hoe cả lên: "Không phải do tụi con, đều tại mẹ không tốt, Tinh Thần, con nói xem lỡ như nó ở bên ngoài luôn thì sao?"
"Ảnh sẽ sớm về thôi ấy mà!"
"Hả?"
"Ý của con là ——" Lộ Tinh Thần tự vỗ vỗ lồng ngực mình: "Con đảm bảo, tụi con không sao hết, con sẽ khuyên ảnh về sớm thôi."
Bị ánh nhìn đầy mong chờ của Hứa Nặc nhìn, Lộ Tinh Thần đột nhiên thấy hơi chột dạ.
Lần này lại bóc phét quá rồi, lỡ như Lạc Hàn thật sự ở bên ngoài một năm nửa năm cũng không chịu về, vậy mình còn ở trong cái nhà này được không?
"Xin lỗi, không có hẹn trước, thì không thể gặp Lạc tổng."
"Ồ..."
Lộ Tinh Thần lần đầu tới công ty Lạc Hàn, đã bị chặn lại ngay cửa.
Trong đại sảnh người đến kẻ đi tấp nập, không ít người tò mò quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi đang ngồi trên xe lăn.
Lộ Tinh Thần đang do dự xem có nên gọi cho Lạc Hàn không, cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh quầy tiếp tân, nhỏ giọng nói: "Cả ngày hôm nay Lạc tổng đều không đến công ty, cậu đừng chờ làm gì."
"Vậy cô có biết anh ấy đi đâu không?" Lộ Tinh Thần hỏi.
Cậu ngồi trên xe lăn, lúc nói chuyện với người khác lúc nào cũng phải ngẩng đầu lên, chùm đèn thủy tinh như phản chiếu lại trong ánh mắt cậu.
Lúc cô gái trẻ nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt của cậu con trai này sáng lấp lánh, chuyển động nhẹ liền như đang hấp dẫn người khác, nhìn như idol vậy.
Cũng không biết anh đẹp trai này đến tìm ông chủ làm gì?
Trong công ty có lời đồn ông chủ lớn đã có hôn ước, không biết chuyện này có liên quan gì đến anh đẹp trai này không ta.
Tiếc ghê, hôm nay ông chủ thật sự không ở đây, nếu không cô nhất định sẽ hết mình giúp một tiếng.
Cô gái trẻ lắc đầu, nói xin lỗi: "Lịch trình của Lạc tổng chúng tôi không được biết."
Lộ Tinh Thần cũng không lấy làm buồn, cậu biết đến đây tìm người là không dễ dàng gì, nhưng cậu tin rằng có chí ắt làm nên.
Dù sao thì, cậu cũng có thể gọi điện cho Lạc Hàn mà?
Lộ Tinh Thần quay người chuẩn bị rời đi, từ hướng thang máy đi xuống có người gọi tên cậu.
"Hello Tinh Thần."
Vừa đúng lúc Nguyễn Vũ từ trong thang máy xuống, lại gặp được Lộ Tinh Thần chuẩn bị rời đi.
Trước đây Lộ Tinh Thần đã gặp qua hắn một lần, suy nghĩ một lúc mới nhận ra, người đàn ông cao gầy mặc âu phục này là bạn của Lạc Hàn, Nguyễn Vũ.
"Chào, chào anh."
"Sao tự nhiên nói lắp cứ như chú Vương vậy, đến công ty tìm Lạc Hàn sao?"
Lộ Tinh Thần gật đầu.
Nguyễn Vũ cười nói: "Cậu nên gọi cho cậu ta thì hơn, nếu cậu ta biết cậu đến, nhất định sẽ chạy xuống đón ngay."
Lộ Tinh Thần do dự có nên lấy điện thoại trong túi ra không, cuối cùng mặt không đổi sắc nói: "Em để quên điện thoại mất rồi.
Với lại ban nãy ở quầy tiếp tân có nói hôm nay anh ấy không có ở trong công ty."
Nguyễn Vũ vỗ đầu một cái: "Phải rồi phải rồi, hôm nay cậu ta tham dự một buổi bán hàng từ thiện, cái trò này lần nào cũng lâu lắc, sớm lắm cũng tám chín giờ tối mới được ra."
"Trễ vậy sao?" Lộ Tinh Thần có hơi thất vọng.
Nguyễn Vũ nhìn Lộ Tinh Thần, suy nghĩ một chút: "Cũng không phải sự kiện lớn gì, đi, anh dẫn cậu đi."
Cô gái bên quầy tiếp tân thấy Nguyễn Vũ dẫn Lộ Tinh Thần đi rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Thì ra anh đẹp trai này tên là Tinh Thần, đúng là...!trùng hợp thật.
"Nhắc mới nhớ, tình cảm của hai người cũng không phải không tốt, sao cậu lại không đồng ý chuyện công khai hôn sự với Lạc Hàn?" Nguyễn Vũ được cái thích tám chuyện, hiếm khi không có Lạc Hàn ở đây, đương nhiên hắn phải tranh thủ moi chút tin từ chỗ Lộ Tinh Thần trông có vẻ hiền lành này.
Lộ Tinh Thần: "Là...!Lạc Hàn nói cho anh biết?"
"Phải đó, cậu ta nói là do cậu không muốn.
Hay là cậu kể với anh chút đi, sao lại không đồng ý công khai?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Không phải là cậu không muốn công khai, mà là nguyên chủ không muốn công khai.
Hèn gì đêm qua lúc Hứa Nặc nhắc đến chuyện này, Lạc Hàn không buồn nói câu nào.
Hắn đã hứa rồi, cho dù có bị mẹ mình nói là "Máu lạnh vô tình", cũng vẫn nhất quyết giữ lời.
Trong lòng Lộ Tinh Thần không khỏi có chút gợn sóng.
Sau đó Nguyễn Vũ liên tục bóng gió hỏi chuyện, Lộ Tinh Thần đều nói lảng đi, Nguyễn Vũ thấy Lộ Tinh Thần không muốn nói chuyện lắm nên cũng thôi.
Rất nhanh hai người đã đến khách sạn nơi tổ chức buổi bán hàng từ thiện.
"Anh Nguyễn Vũ, em suy nghĩ lại rồi, em không vào nữa đâu."
Nguyễn Vũ cho là Lộ Tinh Thần sợ sẽ gây phiền toái cho mình: "Không sao đâu, hồi nãy không phải anh vừa nói sao, không phải sự kiện gì lớn, ai cũng vào được."
Lộ Tinh Thần cúi thấp đầu: "Em sợ làm phiền Lạc Hàn."
Dù sao thì chuyện bọn họ vẫn chưa công bố, tự nhiên đâu ra một thương thế binh như cậu đi vào, kiểu