Edit: Chou
Beta: Dii
_____________________
Lạc Hàn không kiềm được cứ nhìn mãi hai bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
Da dẻ của Lộ Tinh Thần rất đẹp, trắng trẻo trơn bóng, rõ ràng là cả người trông hơi gầy, nhưng bàn tay lại rất bụ bẫm.
Lạc Hàn nhớ lại lúc nhỏ hay nghe mấy người lớn hay nói, người có bàn tay như vậy là người có nhiều phúc khí.
Ánh mắt Lạc Hàn lại tiếp tục hướng lên trên, trong mắt đều là gương mặt của Lộ Tinh Thần.
Lộ Tinh Thần vẫn ngẩng đầu, dáng vẻ tràn đầy mong chờ trông vô cùng đáng thương.
Lạc Hàn rất lâu vẫn không nói tiếng nào, làm đôi mắt cứ mở to của Lộ Tinh Thần cuối cùng cũng hơi rươm rướm.
Cậu vẫn cứ bướng bỉnh, không buồn chớp mắt cái nào, tiếp tục nhìn chằm chằm Lạc Hàn.
Lạc Hàn biết rõ Lộ Tinh Thần mặt mũi sáng sủa, bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng không có chỗ chê, giờ phút này đây cả gương mặt đều hiện lên mấy chữ "làm ơn đó".
Lạc Hàn có cảm giác, nếu như hắn không đồng ý, một giây sau từ đôi mắt long lanh ấy nhất định sẽ lăn xuống một dòng nước mắt.
Hắn lắc đầu như để gạt bỏ suy nghĩ ấy đi, tay còn lại nắm chặt lấy tay của Lộ Tinh Thần, đỡ cậu đứng dậy, bế lên.
Căn hộ của Lạc Hàn đúng là rất gần đây.
Lúc Lộ Tinh Thần được bế xuống xe cậu mới nhận ra, trên người Lạc Hàn thoang thoảng mùi rượu.
Không nồng lắm, hòa cùng mùi hương của riêng hắn, rất dễ chịu.
Thì ra Lạc Hàn cũng biết uống rượu à.
Trong lòng cậu nghĩ.
Có vẻ như căn hộ này đã được xây dựng từ lâu, vì vậy nên không có hầm xe, Lạc Hàn đỗ xe ở sân trước, sau đó vô cùng quen thuộc đi qua mở cửa xe, bế Lộ Tinh Thần vào căn hộ.
"Lạc Hàn, lâu rồi không gặp, ôi chao, người cậu đang bế là?"
Một người đàn ông lại được một người đàn ông khác bế trong lòng, nhìn kiểu gì cũng phải cảnh tượng đẹp mắt gì cho lắm.
Lộ Tinh Thần cũng chẳng muốn bị vây xem, cho nên vừa xuống xe đã chui đầu vào lòng Lạc Hàn, lúc này nghe có người chào hỏi Lạc Hàn, cậu mới hơi lú đầu ra nhìn tý.
Một người mặc đồng phục bảo vệ, ước chừng khoảng 50 tuổi đang đứng ở cửa lớn, có lẽ là bảo vệ của căn hộ.
Lộ Tinh Thần cảm thấy kỳ lạ, một "hoàng tử" như Lạc Hàn sao có lại nói chuyện phiếm với một bảo vệ?
Nghe giọng điệu của chú bảo vệ, có vẻ như hai người cũng khá là thân thiết.
"Chú nghĩ sao?"
Chú bảo vệ lập tức nhíu mày, đoán thử: "Người tình nhỏ của cậu?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Cậu không thể nhịn được nữa, lại ngóc đầu ra, định hét lớn với đối phương "Ông đây là vợ của hắn!" Cùng lúc đó, đột nhiên có một bàn tay ấn đầu cậu trở lại vào lòng.
"Lão Phùng ông đừng đùa nữa, em ấy sẽ giận đấy."
"Chẳng lẽ là vợ cậu thật?"
Lộ Tinh Thần dựng thẳng lỗ tai chờ nghe câu trả lời của Lạc Hàn.
Mấy giây sau.
"Ừm."
Giọng Lạc Hàn trầm thấp, có lúc Lộ Tinh Thần cũng phải ghé sát lại gần hắn mới nghe thấy được, cũng vì thế mà càng dễ dàng bị tác động bởi thanh âm trầm ấm ấy.
Lúc này đây lỗ tai của Lộ Tinh Thần đang áp sát vào lòng người nọ, một tiếng "ừm" này cứ như là kề bên tai cậu mà nói, thanh âm truyền thẳng một đường tới trái tim cậu.
Trái tim cũng vì thế mà rung động vội vàng hơn ngày thường, từng đợt bình bịch bình bịch.
Chỉ vì một tiếng "ừm" đó mà sau đó Lạc Hàn vào thang máy kiểu gì, mở cửa nhà kiểu gì, Lộ Tinh Thần cũng chẳng rõ lắm, mãi đến khi Lạc Hàn đặt cậu ngồi trên ghế sofa, cậu mới như từ trong mơ dần dần trở lại hiện thực.
Cậu nghiêng người tính nói cảm ơn với Lạc Hàn, không ngờ điện thoại lại trượt ra khỏi túi quần cậu, rơi xuống ngay trước mặt hai người.
"Không phải Nguyễn Vũ nói cậu không mang điện thoại theo, nên mới đưa cậu sang đây sao?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Cậu nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại, quay lưng lại với Lạc Hàn, vội vàng giải thích: "Là Nguyễn Vũ nghe nhầm, em nói là điện thoại hết pin rồi."
Điện thoại tự nhiên rung lên, chấn động đến nỗi ngồi trên sofa cũng cảm giác được.
"..."
"..."
Quê dễ sợ.
Ngay lúc Lộ Tinh Thần không biết nên giải thích thế nào, thì Lạc Hàn đột nhiên ngồi xổm xuống, tầm mắt hắn dừng lại trên mớ băng gạc lem luốt trên chân cậu.
Có vẻ như hắn không tính tiếp tục nói về vụ chiếc điện thoại nữa.
Lộ Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm: "Trong lúc chờ anh, có xe chạy ngang qua làm văng nước bẩn."
Cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Lạc Hàn biết, tự mình "làm bẩn" băng gạc là việc tốn sức đến cỡ nào.
Lạc Hàn vươn tay ra: "Đưa tôi."
"Gì cơ?" Lộ Tinh Thần không hiểu tại sao.
"Băng gạc sạch."
"Em không mang theo."
Lộ Tinh Thần phồng má lên nói: "Nếu có, em đến tìm anh làm gì?"
Một khi đạt được mục đích rồi, kẻ đáng thương trước kia lập tức trở mặt liền.
Lạc Hàn: "..."
Hắn nhận ra, mỗi khi ở cùng một chỗ với Lộ Tinh Thần, thời điểm cạn lời của hắn cũng nhiều hơn bình thường.
Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, hắn cũng chẳng ghét bỏ gì.
Lạc Hàn đứng lên: "Cậu ngồi yên ở đây, chớ có lộn xộn, tôi đi mua."
Lạc Hàn bảo cậu không lộn xộn, thì cậu ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên thật sao?
Đương nhiên là không rồi.
Thật ra chân của Lộ Tinh Thần đã khỏi đến độ không cần dùng xe lăn nữa, chỉ là cậu không muốn ôm chân cà nhắc từng bước từng bước, nên mới chưa nói với Lạc Hàn và mọi người.
Huống hồ chi, được người khác tận tình phục vụ thế này thoải mái biết nhường nào, nếu không phải bất đắc dĩ lắm, cậu còn muốn tiếp tục giả vờ thêm một thời gian nữa.
Lộ Tinh Thần ôm chân cà nhắc hết một vòng phòng khách.
Đại khái cậu cũng nhìn rõ bố cục toàn căn hộ này.
Đây là một căn hộ gác mái khoảng chừng 60 mét vuông, với cửa kính lớn từ trần xuống sàn, Lộ Tinh Thần có thể tưởng tượng ra khung cảnh cả gian phòng đều tràn ngập ánh sáng lúc tiết trời quang đãng.
Lúc cậu còn học đại học cũng ở một phòng gác mái, chỉ là không lớn, cũng chẳng rộng như thế này.
Dù là vậy, cậu cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Lộ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn đèn chùm treo trên đỉnh đầu, mỗi một chi tiết, mỗi một đường nét đều là cậu những thứ luôn nghĩ đến.
Ài, cậu thật sự thích chỗ này, nếu có cơ hội, thật muốn sống ở đây.
Tuy rằng phòng lớn của nhà họ Lạc rộng rãi thoải mái, nhưng một ngôi nhà trong mơ thế này có cầu cũng cũng không được.
Ánh mắt của Lộ Tinh Thần nháy mắt đã bị tủ sách dưới cầu thang thu hút.
Căn hộ này của Lạc Hàn khác với những căn gác mái khác, dưới cầu thang thay vì tận dùng làm tủ áo hay ngăn kéo, thì hắn lại làm những mấy kệ sách.
Trên kệ chất đầy sách, Lộ Tinh Thần nhảy qua xem, bất ngờ lại thấy giá sách ngoài cùng chất đầy sách cổ.
Chẳng lẽ ảnh thích sưu tầm mấy món đồ này?
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa mật mã, Lộ Tinh Thần phản ứng nhanh nhạy nhảy cái vèo về lại ghế sofa, lúc Lạc Hàn bước vào đã nhanh chóng trở về dáng nằm ngả nghiêng như cũ.
Có điều lỡ thực hiện động tác đòi hỏi kỹ thuật cao, lỡ đụng vào vết thương cũ, đau tới nổi cậu thở phì phò mấy tiếng.
Nhưng lại sợ Lạc Hàn nhìn ra, đành nhịn xuống không làm ra vẻ mặt quá đau khổ.
Lạc Hàn vừa vào tới nơi đã thấy bộ dạng giấu đầu hở đuôi của Lộ Tinh Thần, hắn cũng chẳng nói gì, chỉ đơn giản thay giày, cầm túi thuốc đến trước ghế sofa.
Lạc Hàn lấy băng gạc, cồn Iốt với băng y tế ra, sau đó ngồi xổm xuống giúp Lộ Tinh Thần thay thuốc.
Cảnh tượng Lạc Hàn lúc trước nói "tôi bận lắm", từ chối giúp cậu thay băng gạc bị bẩn như hiện về trước mắt, có điều người đàn ông vẫn vẻ lạnh lùng ấy giờ đây đang ngồi xổm trước mặt cậu, thao tác nhanh chóng tháo gỡ băng gác xuống, chỉ nhìn thấy bờ vai rộng nhưng lại kiện cường.
"Úi —— "
Đầu ngón tay Lạc Hàn chạm vào làn da vừa gỡ băng xuống.
Da thịt vừa tiếp xúc, chân Lộ Tinh Thần liền run lên một cái.
"Làm đau cậu à?"
"Không có." Lộ Tinh Thần nhanh chóng lắc đầu.
Lạc Hàn liếc mắt nhìn cậu, cúi đầu tiếp tục cẩn thận thay thuốc cho băng gạt.
Tuy đã vào mùa hè nhưng tay Lạc Hàn vẫn lạnh như băng, cảm giác chạm lên trên da cậu, dù chỉ lướt qua nhưng để lại không ít xúc cảm, lông tơ cậu cũng dựng đứng cả lên.
Lộ Tinh Thần quyết định lên tiếng để làm dịu cảm giác quái dị này xuống.
"Anh cứ bỏ đi như vậy, không sao chứ?"
"Hả?"
Lộ Tinh Thần nhớ lại hôm nay Lạc Hàn vốn không ở công ty, mà là đi tham gia buổi tiệc từ thiện, kết quả là Lạc Hàn vừa ra ngoài đã cùng cậu về thẳng nhà.
Cũng không biết hắn cứ bỏ đi như vậy có bị ảnh hưởng gì không.
"Anh tham gia buổi tiệc từ thiện gì đó."
Lạc Hàn nhướng mày: "Không sao, thực ra bọn họ cũng không để ý tôi có đi hay không."
Ý là, đi tiền là được.
"Dù thế nào thì cũng phải sắp xếp cho cậu trước đã."
Lạc Hàn kéo cuộn băng y tế, quấn quanh cẳng chân Lộ Tinh Thần, nhẹ nhàng siết lại một chút, lại ngẩng đầu lên hỏi: "Thế nào, có chặt lắm không?"
Lực tay hắn không lớn, nhưng giọng điệu cũng chẳng dịu dàng gì, cả người vẫn là dáng vẻ lạnh lùng trước sau như một.
Nhưng Lộ Tinh Thần lại cảm thấy đôi tay lạnh lẽo kia chạm vào không chỉ là chân cậu, mà còn là một thứ khác.
Nhất thời chẳng nghĩ ra được, làm cậu muốn lật tung hết thảy tim gan lên để tìm.
Lạc Hàn đi rửa tay, lúc quay lại trên tay đã cầm thêm một bộ quần áo nữa.
"Đồ ngủ." Hắn đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Lộ Tinh Thần, "Của cậu."
"Ồ." Lộ Tinh Thần đưa tay nhận lấy bộ đồ ngủ ôm vào lòng.
Sau đó lại ngồi nhìn Lạc Hàn.
"Ngủ đi."
"Không muốn."
Lộ Tinh Thần chỉ chỉ đồng hồ lớn trên tường: "Mới tám giờ, còn chưa tới giờ ngủ cố định của anh."
Cậu chống một tay nâng cầm nhìn Lạc Hàn, ánh mắt cũng không giấu được sự tinh nghịch, "Hiếm khi tụi mình ở chung với nhau mà chẳng phải vì công việc hay học hành gì, hay là tụi mình tán gẫu đi."
Một lời "ai nói tôi không cần làm việc" cứ thế bị chặn lại ở cuốn họng, chủ nhân mãi cũng chẳng chịu nói ra.
Cổ họng cứ như bị nghẹn lại, rất khó chịu, Lạc Hàn cầm lấy tách trà trên bàn uống một hớp.
"Em cũng muốn uống!"
Lạc Hàn liếc Lộ Tinh Thần một cái, lại quay đi đến tủ lạnh lấy hộp sữa ra, rót cho cậu một ly.
"Em vẫn muốn uống trà hơn cơ." Có người được voi đòi tiên.
Lạc Hàn: "..."
"Hay là tụi mình đổi với nhau đi?"
Cái người được voi đòi tiên này càng lúc càng quá đáng.
Lộ Tinh Thần vui vẻ thỏa mãn ôm tách trà vùi mình