Edit: Chou
Beta: Dii
________________________________
Trong thang máy.
Hứa Nặc hất mặt, hào hứng nói: "Ôi giồi ôi ôi giồi ôi, Lạc Hải con nói xem, nhìn tình hình này có phải mẹ sắp được lên chức bà nội rồi không?"
Lạc Hải cúi thấp đầu, đáp cọc cằn: "Mẹ, rượu ảnh hưởng đến t*ng trùng, mẹ cũng chẳng muốn cháu mẹ sinh ra có vấn đề gì đâu nhỉ?"
"Gì cơ?"
Hứa Nặc nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người qua gương, trầm ngâm nói: "Vậy sao con riêng bên ngoài nhiều như rạ, đều là hậu quả của say bí tỉ đấy thôi, thấy có đứa nào bị gì đâu?"
Lạc Hải chỉ cười lạnh.
Hứa Nặc nhìn sang: "Lạc Hải, sao mẹ cứ cảm thấy con cứ không vui kiểu gì ấy, lúc trước khi anh con kết hôn không phải con vẫn rất vui vẻ sao?"
Lạc Hải ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú không thể nhìn ra vui buồn thật sự: "Con rất vui."
"Lạc Hải, mẹ hỏi con, có phải con không muốn Lộ Tinh Thần gả cho anh con không?"
Lạc Hải vững vàng đáp: "Không, không có."
Hứa Nặc vẫn luôn quan sát cậu: "Thế có phải do con không thích Lộ Tinh Thần?"
Lạc Hải: "...!Không phải."
Là mẹ không nhìn thấy, tôi chỉ không thích Lạc Hàn thôi.
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã tới lầu ba, mẹ con hai người ra khỏi thang máy.
Phòng Hứa Nặc ở gần thang máy, Lạc Hải để mấy túi đồ vào, tính bỏ đi.
"Mẹ nhớ con với Tinh Thần vẫn luôn là bạn học, hồi cấp 2 còn thường xuyên dính với nhau, sau đó đã xảy ra chuyện gì à?"
Bước chân Lạc Hải khưng lại: "Chúng con vẫn khá tốt mà."
"Thế sao tự nhiên con lại không vui vậy?"
Lạc Hải đứng đó, đưa lưng về phía Hứa Nặc: "Mẹ, con không hề không vui, là do mẹ suy nghĩ nhiều thôi.
So với con thì mẹ nên quan tâm anh đi, tình hình của anh ấy nghiêm trọng hơn nhiều."
Hứa Nặc chỉ trầm tư nhìn theo bóng lưng của con mình.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn ngủ, là người giúp việc mở sẵn cho Lộ Tinh Thần.
Lúc Lạc Hàn đặt Lộ Tinh Thần lên giường, hai tay Lộ Tinh Thần vẫn ôm lấy cổ hắn không buông, Lạc Hàn chỉ có thể nửa nằm nửa đứng trên giường.
Đột nhiên Lộ Tinh Thần mở to mắt, nghiệm túc nhìn mặt Lạc Hàn.
Hai mắt cậu vừa to vừa sáng, dù là với ánh sáng yếu ớt trong phòng, cũng có thể nhìn ra ánh mắt Lộ Tinh Thần chăm chú đến cỡ nào.
Lần đầu tiên Lạc Hàn nhận ra, thì ra say cũng có thể lây sang người khác, không biết sao mà hắn thấy hơi thở của mình cũng nóng lên.
Đột nhiên Lộ Tinh Thần hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt hơi người bất chợt gần lại, đôi môi như vô tình chạm qua khóe môi Lạc Hàn.
Xúc cảm ấm áp nhanh chóng lướt qua.
Cảm giác khác hẵn nụ hôn vừa rồi trong thang máy trước mặt Hứa Nặc với Lạc Hàn.
Hơi thở của Lạc Hàn dần trở nặng.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi ẩm ướt của Lộ Tinh Thần, trong đầu bắt đầu nghĩ đến một số chuyện chưa bao giờ nghĩ đến với Lộ Tinh Thần.
Đây là phòng của hắn, giường của hắn.
Người trên giường này, là ——
Lạc Hàn hít một hơi thật sâu, dùng sức để gỡ tay Lộ Tinh Thần đang ôm cổ mình xuống, gập lại trước ngực cậu.
Ai ngờ, một giây sau, đôi tay kia đã quay trở lại, lại còn có hơi gấp gáp vội vàng.
Tới chân cũng quấn lên.
Trong bóng tối, Lạc Hàn cảm nhận rõ ràng cơ thể của mình đang thay đổi.
Tiếng hít thở của hắn càng lúc càng nặng nề, trong đêm tối lại càng rõ ràng hơn.
Kẻ say kia vẫn chưa chịu thỏa mãn.
Lộ Tinh Thần không nhận ra sự thay đổi trên cơ thể Lạc Hàn, cậu ôm chặc Lạc Hàn, như một con thú nhỏ đòi chủ nhân yêu thương, đôi môi mềm mại thỉnh thoảng lại cọ qua hõm cổ Lạc Hàn.
Hành động hết sức thân mật này làm Lạc Hàn đờ người mất mấy giây.
Lạc Hàn chắc chắn, nếu không ngăn Lộ Tinh Thần lại, hắn không chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì khiến mình phải hối hận.
Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Lạc Hàn dùng một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại đẩy Lộ Tinh Thần, cố tạo ra một khoảng cách cho cả hai, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Con ma men kia im lặng mấy giấy, sau đó lại mở to hai mắt đang nhắm chặt.
Lộ Tinh Thần nhìn chằm chằm Lạc Hàn mấy giây, sau mới dùng giọng điệu như thăm dò hỏi: "Anh sẽ không trách em chứ?"
Lạc Hàn: "Cái gì?"
"Em tự ý quyết định để anh gặp ông Lạc." Trông Lộ Tinh Thần như đã tỉnh táo ra một chút, nói chuyện cũng chẳng nói lắp.
Lạc Hàn ngẩn người.
Lý do Lộ Tinh Thần quấn chặt mình không buông, là do sợ mình giận?
Bản thân hắn không mang lại cảm giác an toàn đến thế sao?
Cả căn nhà cổ bốn phía đều yên tĩnh, dù là đang giữa đêm hè ve sầu kêu rợp trời cũng bị tường cách âm ngăn lại hết bên ngoài.
Gian phòng này lại là phòng ngủ, như một thế giới nhỏ, chỉ có riêng hai người họ thôi.
Trong khoảng cách gần như vậy, đến cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng, cứ như đang hòa vào nhau.
Trong ánh mắt Lạc Hàn hiện lên một vài cảm xúc khó nói, hắn chủ động áp cằm lên trán Lộ Tinh Thần: "Tôi không có trách em."
Như là nhận được sự bảo đảm, cả người Lộ Tinh Thần đều thả lỏng.
Cái người bám lấy hắn như con bạch tuột cuối cùng cũng thu tay chân về, ngoan ngoãn nằm yên, khép mi lại vào giấc ngủ.
Chỉ một chốc, cậu đã ngủ say, nhịp thở