Edit: Chou
Beta: Dii
________________
Tại phòng họp lớn bên trong tòa nhà Lạc thị, Lạc Hàn ngồi ở ghế chủ tịch, hai bàn tay đan vào nhau đặt ở trên bàn, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Hắn giữ nguyên tư thế này chẳng biết bao lâu rồi, cứ như là bất kỳ vị giám đốc nào phát biểu hay đưa ra dự án kế hoạch mới cũng chẳng khơi gợi nổi hứng thú của hắn.
Điện thoại bên tay hắn đột nhiên rung lên hai tiếng, nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc điện thoại kia.
Vị tổng giám đốc đang đọc báo cáo bên trên cũng phải dừng lại, thấy Lạc Hàn chẳng có tí phản ứng nào, đành phải tiếp tục nói.
Bộ phận của họ đã thảo luận về phương án này mấy lần rồi, vị giám đốc ấy lúc vào họp vẫn rất là tự tin, cho đến khi nhìn thấy phản ứng của Lạc Hàn, e rằng chuyến này lại phụ lòng mong đợi của đồng nghiệp rồi.
Tiếng rung lại vang lên, lần này còn rung đến những mấy tiếng.
Vị giám đốc bị phân tâm mấy lần, bài phát biểu cũng không còn được lưu loát.
Quy định của tập đoàn Lạc thị có ghi rõ, trong lúc họp, nhất định phải tắt chuông điện thoại, chế độ rung cũng không được.
Lần này họp có cả ông chủ lớn tham dự, mọi người đều chắc chắn điện thoại của mình đã tắt nguồn, không thì cũng chuyển sang chế độ im lặng cả rồi.
Bản thân Lạc Hàn cũng vậy, từ lúc hắn tiếp quản công ty đến nay, điện thoại chưa bao giờ phát ra bất kỳ âm thanh nào trong lúc họp.
Lạc Hàn liếc mắt nhìn xuống, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người cầm điện thoại lên.
Mọi người đều cho rằng hắn sẽ thẳng tay tắt nguồn điện thoại, ai dè chỉ thấy ngón tay hắn gõ gõ lên màn hình mấy cái.
Mọi người bên dưới liền nhận ra, ông chủ hơn nửa tiếng đồng hồ ông chủ bọn họ chẳng có tý biểu cảm nào, bây giờ lại đang cắn môi dưới.
Ngôi Sao Nhỏ: Lạc Hàn, em có thể mượn anh hai cuốn sách không?
Sau đó là mấy tin nhắn liên tục.
Ngôi Sao Nhỏ: Là mấy cuốn trên kệ sách dưới cầu thang trong căn hộ của anh đấy.
Ngôi Sao Nhỏ: Đừng có trách em lục lọi đồ của anh, cái kệ đó mở sẵn rồi, ai nhìn cũng thấy mà!
Ngôi Sao Nhỏ: Xin anh đó, em chỉ mượn 2 cuốn thôi, sẽ trả lại cho anh nhanh lắm.
Cuối mỗi câu đều có một cái icon giả vờ đáng thương, hai mắt vừa to vừa tròn long lanh "nhìn" Lạc Hàn.
Đầu ngón tay của Lạc Hàn dừng trên màn hình điện thoại một lúc ——
Lạc: Nhắn lão Vương, bảo ông ấy đưa cậu sang đó, tôi đang có việc.
Lạc Hàn ấn gửi tin nhắn đi, lúc ngẩng đầu lên thì thấy mọi người đều đang nhìn hắn, vị giám đốc đang đọc báo cáo trên kia cũng ngây ngốc không nói nên lời.
Hắn không vui lắm nhưng cũng chỉ gõ bàn nhẹ mấy cái: "Tiếp tục đi."
Rõ ràng vẫn là giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt không chút tình cảm, nhưng lại khiến vị giám đốc đang đọc báo cáo kia cảm thấy nhẹ nhõm.
Đầu óc nhanh chóng minh mẫn trở lại, cả bài báo cáo còn lại cũng thuận lợi đến mức khó tin.
Quả nhiên, Lạc Hàn cho bộ phận họ một cơ hội.
Sau khi cuộc họp kết thúc, trợ lý của Lạc Hàn đến nói: "Lạc tổng nói, mong ngài có thể mang dự án đến văn phòng của ngài ấy, ngài ấy muốn bàn bạc chi tiết hơn với ngài."
Ánh mắt của vị giám đốc sáng rực lên, bởi mỗi lần Lạc Hàn muốn bàn chi tiết, có nghĩa là việc này ổn thỏa cả rồi.
Vị giám đốc cầm tài liệu dày cộp trên tay, trong lòng thầm cảm ơn người chưa biết tên, có thể làm Lạc Hàn trả lời tin nhắn trong giờ họp kia.
Nếu như có thể, hy vọng sau này có thể làm đồng nghiệp với vị anh hùng kia.
Có cậu ấy/cô ấy ở đây, cuộc sống của mọi người nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Lộ Tinh Thần hoàn toàn không biết chuyện mình vừa vô tình tạo ra "sức ảnh hưởng" ở Lạc thị, cậu hào hứng cùng lão Vương đến căn hộ của Lạc Hàn lựa vài cuốn sách, sau đó tìm bừa một lý do nào đó đuổi lão Vương về.
Lộ Tinh Thần bắt xe đến khu Cổ Thành.
Trước đó cậu đã hỏi lão Lạc rồi, thì ra ông ấy không chỉ bày sạp vào thứ ba, mà thứ năm thứ sáu cũng có.
Ngày hôm nay vừa hay lại là thứ sáu, cậu cũng không có lớp, bây giờ không đi, còn chờ đến khi nào?
Lúc đi ngang qua hàng hoành thánh, hương thơm tỏa ra làm Lộ Tinh Thần cũng phải quay đầu lại nhìn mấy bận.
Ông chủ cửa hàng đúng lúc đứng ngay đó, thấy Lộ Tinh Thần đang đứng nhìn, lập tức vẫy tay với cậu: "Cậu đẹp trai, có muốn ăn một bát không?"
Lộ Tinh Thần xua tay: "Không cần đâu ạ."
Mấy hôm trước cậu có lướt diễn đàn về cuộc sống hằng ngày ở Ninh Thành, tìm ra được mấy nhà khá là ok.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ cậu còn nhắn tin tám nhảm trên wechat với Lạc Hàn, cứ nghĩ chắc Lạc Hàn sẽ chẳng đồng ý đâu, ai ngờ đối phương lại gật đầu cái rụp.
Lộ Tinh Thần quyết định để dành bụng để chờ đồ ngon.
Từ lúc cậu đến thế giới này mới nhận ra, đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều so với thế giới cậu từng sống.
Không chỉ riêng cô đầu bếp trong nhà, nhà hàng bên ngoài cũng vậy, chỗ ăn ngon đâu đâu cũng có.
Mấy lần trước đây đều là cậu đi một mình, hôm nay có thêm Lạc Hàn đi cùng, cậu cũng đang vô cùng háo hức mong chờ.
Lộ Tinh Thần đi đến quầy sách cũ của lão Lạc, bất ngờ nhận ra ở đây không chỉ có mình cậu.
Đứng bên cạnh lão Lạc là một ông bác tóc bạc trắng, đeo kính gọng vàng, mặc áo thun trắng với quần tây đen, trên người lại là khí chất ông lớn sang chảnh, đây chẳng phải là Hà Kim Đường cậu vừa gặp trong bệnh viện sao?
Gì vậy trời, Hà Kim Đường cũng có quen biết lão Lạc? Cậu nhớ trong truyện đâu có nói đến chi tiết này đâu?
Vừa trông thấy Lộ Tinh Thần, hai ông bác liền vui vẻ đồng thanh gọi cậu, sau đó cùng đồng thời ngạc nhìn nhìn nhau: "Ông cũng biết Tiểu Lộ à?"
Lộ Tinh Thần: "..."
Đệt!
Lộ Tinh Thần chầm chậm lết qua trước quầy sách: "Chào buổi chiều ạ."
Vô cùng lúng túng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười để không thất lễ.
Hà Kim Đường bỗng chóc hiểu ra: "Hèn chi lúc nãy gặp cậu hỏi tôi cũng thích xem loại sách này à, ra là nhóc con cậu cũng thích, người cùng chí hướng cả, cùng chí hướng cả!" Ông vừa nói vừa nhích qua một chút để Lộ Tinh Thần đứng vào chỗ của ông.
Lão Lạc thì cứ nhìn chằm chằm vào chiếc balo Lộ Tinh Thần ôm trước ngực: "Nhóc con, lần trước cậu nói sẽ đem đồ tốt đến cho tôi, mau lấy ra cho tôi xem nào."
Lộ Tinh Thần lập tức mở dây kéo, cung kính dâng lên hai cuốn sách của Lạc Hàn đã được cậu lựa chọn tỉ mỉ lên.
Hiện tại cậu chỉ cầu mong hai ông bác này không nhắc chuyện gì liên quan đến Lạc Hàn, đặc biệt là ông Hà, làm ơn đừng nói ra quan hệ giữa cậu với Lạc Hàn.
Lão Lạc ghét Lạc Hàn ra mặt, nếu biết cậu là "vợ" của Lạc Hàn, vậy thì toang hết cả rồi.
May thay, Hà Kim Đường vừa trông thấy sách, hai mắt đã sáng rực lên.
Hai ông bác cộng lại chắc cũng được 150 tuổi bây giờ đang châu đầu vào nhau, như mấy đứa trẻ con đang thảo luận về bài tập, một sách thôi mà cũng nói được quá trời.
Trong lúc trò chuyện vui vẻ, hai người cùng nhìn về phía Lộ Tinh Thần, ánh mắt vô cùng cảm kích như nói với Lộ Tinh Thần là họ thích món đồ cậu đem đến lắm luôn.
Vậy là được rồi.
Về cơ bản là Lộ Tinh Thần muốn hai người trước mặt cảm thấy vui vẻ, sau này có chuyện gì cũng có thể giúp nói đỡ vài lời.
Lúc nói chuyện về thứ mình thích, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn bình thường.
Lão Lạc ngẩng đầu nhìn sắc trời một lúc: "Hôm nay tới đây thôi, tôi phải về nấu cơm, lão Hà, tuần sau chúng ta gặp lại."
Hà Kim Đường tháo kính xuống, dụi mắt một cái: "Ừ."
Ông chuyển sang Lộ Tinh Thần: "Tiểu Lộ, có tiện đường tiễn tôi một đoạn không?"
Lộ Tinh Thần bất ngờ, nhưng chỉ đành chỉ chỉ chân mình: "Ông Hà, cháu không lái xe được."
Hà Kim Đường: "Nhưng chồng cậu thì tới đón được!"
Vừa dứt câu, Lộ Tinh Thần còn chưa kịp nói gì, lão Lạc đã hỏi: "Cậu kết hôn rồi?"
Ông Hà cười nói: "Lão Lạc, ông không biết rồi, chồng của thằng nhóc này giàu có lắm, tôi cũng hay kể với ông đấy, cái tên hay thích gom mấy món đồ cũ cũ này này, không mấy ông bảo Tiểu Lộ gọi cậu ta qua đây, sau đó gài mua vài cuốn sách.".
Truyện Hot
Lộ Tinh Thần: "..."
Hà Kim Đường đẩy kính lên nói: "Nói ra cũng trùng hợp ghê, cậu ta cũng họ Lạc, còn khá nổi tiếng ở Ninh Thành đấy, tên Lạc Hàn."
Lộ Tinh Thần: "..." Ông bác của con ơi ông đúng là hết chuyện để nói thật, bây giờ chỉ có ngồi yên một chỗ thật, đâu đâu cũng có bom đạn.
Sắc mặt ông Lạc trong nháy mắt thay đổi liền: "Lạc Hàn?"
Lộ Tinh Thần đành phải gật đầu: "Dạ, là Lạc Hàn."
Ông Lạc tự nhiên lớn giọng nhấn mạnh: "Là ông chủ Lạc thị Lạc Hàn, người tính đóng cửa khu chợ chúng ta?"
Hà Kim Đường sững người: "Chưa nghe nói vụ này nha, lão Lạc kể nào."
Ông Lạc liếc Lộ Tinh Thần một cái, sau đó kể lại chuyện Lạc thị muốn cải tạo lại quảng trường cổ với Hà Kim Đường, ông vô cùng tức giận chuyện này, cả quá trình kể đều nồng nặc mùi sát khí, nói Lạc Hàn là một tên máu lạnh vô tình, lòng lang dạ sói.
Lộ Tinh Thần càng nghe càng chau mày lại, nhưng cậu không nói chen vào được, chỉ lo chữa lợn lành thành lợn què, còn làm ông Lạc ghét lây sang cậu.
Hà Kim Đường càng nghe càng sửng sốt, lâu lâu lại quay đầu nhìn Lộ Tinh Thần mấy cái, mãi tới khi ông Lạc nói xong, ông mới dùng một giọng chưa tin lắm hỏi lại: "Ông có chắc Lạc Hàn ông đang nói đến với Lạc Hàn tôi biết là cùng một người không?"
Ông Lạc hất cằm tức giận nói: "Chẳng lẽ ở cái thành phố này còn người họ Lạc nào độc ác hơn hắn à?"
"Không không không," Hà Kim Đường lắc đầu cười, "Lạc Hàn trong miệng ông tội ác ngập trời, còn người mà tôi mấy năm nay, còn thường hay gặp nhiều nhất là trong mấy cuộc họp của Hội gây quỹ từ thiện Ninh Thành.
Năm nào cậu ấy cũng góp nhiều nhất, lại chẳng bao giờ để lại tên, tôi thấy một người có chí làm việc thiện như thế, đâu đến nỗi như những gì ông nói?"
Ông Lạc hừ một tiếng: "Dối trá, lấy tiền lừa người!"
Lộ Tinh Thần: "..."
Hà Kim Đường suy nghĩ một chút, đề nghị: "Lão Lạc, hẳn là ông chưa gặp Lạc Hàn rồi, vừa hay ông chưa