Hiện trường tiệc đóng máy.
Diệp Thư Đan nhìn thấy Trần Du ra khỏi phòng tiệc, yên lặng hồi lâu, đột nhiên đến bên cạnh Kỳ Minh, nhét một mảnh giấy vào trong tay Kỳ Minh.
Kỳ Minh nhìn về phía cô, cô làm như không có việc gì mà trở lại chỗ của mình.
Cô vẫn là một người mới, người khác cũng không chú ý nhiều đến cô, nên cô bèn lẳng lặng ngồi trong một góc, mặt mày thả lỏng, dường như đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới xa hoa trụy lạc này, quạnh quẽ một mình.
Kỳ Minh cầm tờ giấy trong tay, không biết Diệp Thư Đan muốn nói cái gì cho cậu, lại ngại còn những người khác trong sảnh, nên không lấy tờ giấy ra xem mà nhét vào trong túi quần.
Vài phút sau, Trần Du trở lại, trong mắt đã không còn vẻ hoảng loạn, cô ta tự nhiên thoải mái trở về vị trí của mình, chỗ của cô ta vừa khéo lại ở bên cạnh Diệp Thư Đan.
Diệp Thư Đan tựa như không nhìn thấy cô ta đã trở lại, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Du lấy một cái.
Ngược lại là Trần Du lại sáp tới gần, nhẹ giọng nói bên tai Diệp Thư Đan: “Không ngờ thế mà cô lại đuổi đến tận đoàn phim [Trao em một ngàn nụ hôn] này, đúng là âm hồn bất tán mà.”
Lúc này Diệp Thư Đan mới phát ra một tiếng cười khẽ, tràn ngập ý vị châm chọc.
Hai người bên này lời nói giấu dao, những người trên bàn tiệc đương nhiên là không biết, phó đạo diễn thấy các cô ngồi trong một góc liền dẫn đề tài đến hai người họ, “Tôi nhớ Tiểu Diệp và Tiểu Trần học cùng một trường nhỉ? Lúc trước khi thử vai, còn là Tiểu Diệp giới thiệu Tiểu Trần tới đây.”
Diệp Thư Đan không trả lời, ngược lại là Trần Du cười đáp: “Đúng vậy, Thư Đan là đàn chị của tôi, từ trước đến nay đều rất chiếu cố tôi, lúc ấy tôi không biết đoàn phim có thử vai, là đàn chị bắc cầu cho tôi đấy.” Nói đoạn còn mời Diệp Thư Đan một ly rượu, nhìn qua một bộ chị em tốt.
Diệp Thư Đan cười lạnh, cũng không để ý tới Trần Du.
Nếu biết Trần Du là loại người như thế này, cô thà rằng chưa từng gặp gỡ cô ta.
Trần Du cầm ly rượu xấu hổ ngồi ở chỗ đó, tội nghiệp mà hô một tiếng: “Đàn chị.”
Diệp Thư Đan vẫn không để ý đến cô ta.
Nhưng người khác không biết ân oán giữa hai người Diệp Thư Đan và Trần Du, chỉ cảm thấy Trần Du đã hạ mình nói chuyện với cô như thế, mà cô còn làm ra vẻ như vậy, có phải là hơi không biết điều hay không?
Rất nhiều người cũng nghe nói chuyện lựa chọn nữ chính giữa Diệp Thư Đan và Trần Du lúc ấy, Diệp Thư Đan như vậy có phải là bởi vì ghi hận vì cuối cùng đạo diễn lại chọn Trần Du, nên cố ý làm Trần Du không xuống đài được?
“Nào, nào, mọi người uống một ly, chúc mừng [Trao em một ngàn nụ hôn] chính thức đóng máy!” Mắt thấy không khí ngày càng xấu hổ, phó đạo diễn nhanh chân đứng lên kêu gọi mọi người nâng ly, sau đó lại nói nói cười cười, dời đi không khí xấu hổ này.
Kỳ Minh đứng dậy theo uống một ly nước trái cây, bởi vì ngày mai còn có một hoạt động thương mại, nên cậu bèn nói một tiếng với Liên Á Thư rồi về trước.
Trần Du vốn dĩ đang muốn chờ một cơ hội để hoàn thành cái đánh dấu cuối cùng với Kỳ Minh, không ngờ tới Kỳ Minh lại nửa đường rời đi, đang muốn đứng dậy đuổi theo ra ngoài thì tay đã bị kiềm giữ gắt gao.
Bàn tay nắm giữ tay cô ta vô cùng lạnh lẽo, không cần quay đầu lại Trần Du cũng biết đó là ai, cô ta tránh né: “Buông ra.”
Diệp Thư Đan một tay ấn Trần Du ngồi lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nói bên tai Trần Du: “Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội đi hại người khác nữa sao?”
Trần Du giả ngu: “Tôi không biết chị đang nói cái gì.”
Diệp Thư Đan cũng không khua môi múa mép, chỉ ấn tay Trần Du lại, không cho Trần Du đuổi theo Kỳ Minh nữa.
Cô đã từng trải qua loại đau khổ này, nên không hi vọng có người sẽ giống như cô, gặp phải sự thống khổ như vậy.
Kỳ Minh vừa trở về xe liền lấy mảnh giấy Diệp Thư Đan đưa cho cậu ra xem.
____ Cẩn thận Trần Du.
Nếu tin tưởng lời tôi nói, có lẽ anh nên đi chùa miếu hoặc đạo quán, để đại sư ở đó xem cho anh đi.
Đây là nhắc nhở của Diệp Thư Đan đối với Kỳ Minh, còn trước đó vì sao không nói, có lẽ là do cảm thấy chuyện mình nói khó mà khiến người ta tưởng tượng được, chỉ sợ Kỳ Minh sẽ không tin.
Nhưng hôm nay có lẽ nhận thấy đánh dấu trên người của Kỳ Minh đã trở nên đậm hơn, nên không thể không nói.
Rốt cuộc đánh dấu này là gì?
Kỳ Minh nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, nghĩ nghĩ, liền gọi cho Liên Á Thư một cuộc điện thoại.
Liên Á Thư còn ở tiệc đóng máy, đêm nay anh ta uống không ít rượu, nhưng tửu lượng của anh ta rất tốt, nên vẫn còn tỉnh táo.
Kỳ Minh: “Bên cạnh anh có người không?”
Liên Á Thư: “Tôi đi ra ngoài nói với cậu.”
Vài phút sau, Kỳ Minh lần nữa nghe được âm thanh của Liên Á Thư truyền ra từ điện thoại: “Có chuyện gì, cậu nói thẳng đi.’
Kỳ Minh hỏi anh ta: “Có một lệ quỷ làm đánh dấu trên người tôi, anh có biết vì sao không?”
“Đánh dấu?” Ngữ khí của Liên Á Thư lập tức trầm xuống, “Cậu bị đánh dấu sao?”
Kỳ Minh: “Việc này trước tiên anh đừng quản, anh chỉ cần nói cho tôi biết vì sao là được.”
Liên Á Thư hỏi lại Kỳ Minh: “Cậu có từng nghe qua hai từ thải bổ này chưa?”
Kỳ Minh: “Thải âm bổ dương hoặc thải dương bổ âm.”
“Ừm.” Liên Á Thư tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói với Kỳ Minh: “Trước đó, tôi có nhìn thấy trong một quyển sách cổ, có một vài lệ quỷ sẽ thông qua một môi giới nào đó đánh dấu lên người có khí vận mạnh, đánh dấu tổng cộng có bảy tầng, một khi đánh dấu xong toàn bộ bảy tầng này, thì lệ quỷ sẽ lần theo đánh dấu mà tìm được người, sau đó...” Liên Á Thư dừng một chút, thay đổi một từ tương đối ôn hòa, “Cưỡng ép người đó quan hệ với nó, để tăng cường tu vi của lệ quỷ.”
Đâu ra mà quan hệ? Cái này cmn là chính là cưỡng h***!
Sắc mặt của Kỳ Minh trong nháy mắt trở nên xanh méc, cậu gần như là nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: “Vậy thứ môi giới đó là gì? Người sao?’
“Đúng vây, là người.” Liên Á Thư nói: “Chỉ có thông qua người sống đánh dấu lên bảy tầng dấu ấn, thì lệ quỷ mới có thể quan hệ với con người, làm trao đổi, lệ quỷ có thể chuyển khí vận của người bị hại lên trên người của người phối hợp kia.”
Liên Á Thư nói tới đây thì ngừng một chút, lại có chút không thể tin được mà hỏi: “Cậu đừng nói với tôi là cậu bị đánh dấu nha?”
Kỳ Minh: “Đúng vậy, chính là tôi.”
Liên Á Thư: “...”
Liên Á Thư: “Tiểu quỷ cũng không phát hiện?” Tiểu quỷ lợi hại như vậy, khẳng định