Cho nên hết thảy ngọn nguồn vẫn là ở trên người của lệ quỷ kia đi.
Trong mắt Kỳ Minh hiện lên một sự kiên định, không phải lệ quỷ kia muốn đánh dấu lên người cậu sao? Vậy thì cậu liền lấy mình làm mồi nhử, dẫn lệ quỷ kia ra là được.
“Em có thể nhìn ra lệ quỷ kia đã đánh dấu được mấy tầng lên người anh không?” Kỳ Minh hỏi tiểu quỷ.
Tiểu quỷ: “Sáu tầng.”
Nói cách khác, chỉ cần Trần Du đánh dấu thêm một tầng lên người của Kỳ Minh nữa, thì lệ quỷ kia sẽ tìm đến Kỳ Minh, vậy cậu phải cho Trần Du một cơ hội để đánh dấu rồi.
Nói là phải cho Trần Du một cơ hội để đánh dấu, nhưng từ sau khi [Trao Em] đóng máy, Kỳ Minh không còn gặp lại Trần Du nữa, bởi vì [Võ Lâm] đã được quyết định khởi chiếu vào dịp tết Nguyên Đán, nên Kỳ Minh phải đi theo đoàn phim [Võ Lâm] làm tuyên truyền.
Vai diễn của Kỳ Minh ở [Võ Lâm] cũng không phải là nhiều, vốn dĩ đoàn phim bên này còn không định gọi Kỳ Minh cùng đi tuyên truyền, nhưng sau khi chiếu xuất đầu tiên, danh tiếng của vai diễn Thu Hóa Vũ do Kỳ Minh đóng trở nên cực hot.
Thu Hóa Vũ quả không hổ là bạch nguyệt quang ở trong lòng của nữ chính, thông qua diễn xuất của Kỳ Minh, bạch nguyệt quang này được diễn đến vô cùng sống động, một thân bạch y, tuấn mỹ vô song, siêu phàm thoát tục, võ công cao cường, sau khi công chiếu vậy mà lại trở thành nhân vật điện ảnh được hoan nghênh nhất và cũng khiến người ta kinh ngạc nhất.
Người phụ trách tuyên truyền lập tức liên hệ với Huỳnh Hoàng, hy vọng Kỳ Minh có thể đi tuyên truyền cùng các nhân viên ekip khác.
Đây là một cơ hội lộ mặt, vừa lúc khoảng thời gian này Kỳ Minh cũng không có nhiều lịch trình, Huỳnh Hoàng bèn đồng ý giúp Kỳ Minh, phí tuyên truyền thì tính sau.
Rohow (*) của phim điện ảnh bắt đầu từ khi chiếu thử đến khi chiếu chính thức, tổng cộng khoảng nửa tháng, nửa tháng này ekip của đoàn phim phải chạy rohow đến mười thành phố điện ảnh, thường thường ban ngày ở thành phố này, buổi tối lại phải chạy tới một thành phố khác, thật sự là ngựa không ngừng vó.
(*)"Rohow" xuất phát từ điện ảnh.
Rohow còn được reserved seat engagement là việc chiếu phim sắp phát hành cho một nhóm khán giả được chọn lựa kỹ càng ở một vài thành phố lớn như Los Angeles, New York, hay San Francisco...!xem trước khi phát hành rộng rãi.
Danh tiếng của bộ phim điện ảnh [Võ Lâm] này lại lên men một lần nữa từ trong một buổi chiếu thử, chấm điểm chuyên nghiệp trên mạng đã vượt qua chín chấm.
Nhân vật Thu Hóa Vũ ngày càng được nhiều người yêu thích, không chỉ vì người đóng vai Thu Hóa Vũ trông cực kỳ đẹp, mà càng là vì Kỳ Minh đã diễn nhân vật này đến vô cùng sống động, mặc kệ là khi hắn còn vương tình với quốc gia hay là thương tiếc thương sinh thiên hạ, rồi lại phải bất đắc dĩ thoái ẩn, đến thời khắc mấu chốt lại chủ động hiện thân, tất cả đều được thể hiện một cách thập phần sống động trên màn ảnh.
Làm một trong những người tham gia ekip rohow, Kỳ Minh cảm thụ được điều này sâu sắc hơn cả.
Tối ngày 31 tháng 12, sau khi ekip chạy hết chín thành phố, một lần nữa trở về thành phố Bắc Nam, tham gia lễ chiếu chính thức của [Võ Lâm].
Trước lễ chiếu chính thức, tại studio Sao Mai.
Huỳnh Hoàng bực bội ném điện thoại lên sô pha, khuôn mặt đen như mực, rất giống người ta đã thiếu anh ta 8 triệu tệ.
Sắc mặt của Tang Du cũng không tốt hơn là bao, “Những nhãn hiệu khác nói như thế nào?”
“Còn có thể nói thế nào? Đều nói là không có quần áo, mượn không được.” Một nhãn hiệu nói không có lễ phục còn có thể hiểu được, nhưng lúc này lại có đến mấy nhãn hiệu đều nói không có lễ phục cho mượn, thậm chí có nhãn hiệu đã bàn bạc xong trước đó rồi cũng đột nhiên đổi ý, không cho Kỳ Minh mượn lễ phục nữa.
Không cần nghĩ cũng biết là có người giở trò quỷ sau lưng, muốn cho Kỳ Minh mất mặt trong lễ chiếu chính thức đêm nay.
Tưởng Mộc Xuyên vô cùng coi trọng bộ phim [Võ Lâm] này, 7 giờ đêm nay sẽ cử hành lễ chiếu chính thức của [Võ Lâm], đã mời rất nhiều bạn bè tham gia lễ chiếu này, còn bố trí thảm đỏ.
Đến lúc đó, quá trình đi thảm đỏ sẽ được livestream trên mạng, Kỳ Minh làm nam ba, tự nhiên là cũng phải đi thảm đỏ.
Ngày hôm qua, Huỳnh Hoàng đã liên hệ tốt với một nhãn hiệu cao cấp, nhãn hiệu kia cũng đã đồng ý hôm nay sẽ cho Kỳ Minh mượn lễ phục, nhưng ngay một giờ trước, Huỳnh Hoàng cho trợ lý đi lấy lễ phục, thì nhãn hiệu kia lại lâm thời đổi ý, không muốn cho mượn lễ phục nữa.
Lúc này cách lễ chiếu chính thức còn không tới ba tiếng đồng hồ, Huỳnh Hoàng chỉ có thể lâm thời gọi điện thoại cho những nhãn hiệu khác, nhưng những nhãn hiệu đó tựa như đã đồng lòng nhất trí, lấy lý do không có lễ phục phù hợp làm cớ để từ chối Huỳnh Hoàng, có một hai nhãn hiệu không từ chối, nhưng lễ phục đồng ý cho mượn lại là kiểu của hai ba năm trước.
Nếu Kỳ Minh mặc lễ phục lỗi thời lên thảm đỏ, vậy thì buổi tối xác định 100% sẽ bị lên hot search chê cười.
Nếu còn không nhìn ra có người là đang cố ý nhắm vào Kỳ Minh, thì Huỳnh Hoàng cứ vứt hết kinh nghiệm bao nhiêu năm làm người đại diện cho rồi.
So với Huỳnh Hoàng đang nóng nảy, Kỳ Minh lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cậu đương nhiên biết là ai đang nhắm vào mình.
Trong lúc chiếu thử [Võ Lâm], bởi vì nhân vật Thu Hóa Vũ quá xuất sắc, khiến cho hào quang vai chính của Lâm Yến An bị che lấp, trong lòng Lâm Yến An nghẹn một họng tức không nhỏ, phỏng chừng là muốn chờ tới khi đi thảm đỏ sẽ phát tiết ra.
Cũng chỉ có thiếu gia của Hoàn Thành Lâm Yến An mới có mặt mũi khiến những nhãn hiệu cao cấp đó không cho Kỳ Minh mượn quần áo.
“Cùng lắm thì mặc nhãn hiệu quần áo trong nước đi.” Kỳ Minh ngược lại cũng nghĩ thoáng, chủ yếu là do trước kia cậu đã từng trải qua loại chuyện như vậy.
Đời trước, lần đầu tiên cậu đi thảm đỏ cũng không có nhãn hiệu nào cho mượn quần áo, nên vẫn mặc bộ vest ép đáy hòm của mình, một bộ lễ phục có giá chỉ dưới 2000 tệ.
Khi đó cậu dám mặc bộ vest 2000 tệ đi thảm đỏ, thì tự nhiên bây giờ cũng dám mặc bộ vest nhìn qua không quá cao cấp đi thảm đỏ của lễ chiếu chính thức a.
Huỳnh Hoàng lại không thể không để ý, hiện nay cái mã mà đại chúng dán cho Kỳ Minh vẫn là một lưu lượng, còn chưa đến lúc cậu muốn mặc cái gì thì mặc, anh ta gãi gãi tóc, “Tôi lại gọi mấy cuộc điện thoại thử.”
Điện thoại của Huỳnh Hoàng còn chưa gọi đi thì Kỳ Minh liền thấy Tống Nhất cầm theo một cái túi đi vào.
Anh đứng bên người Kỳ Minh, đưa túi cho cậu: “Mặc cái này đi.”
“Đây là?” Huỳnh Hoàng nhận lấy cái túi, lấy bộ vest bên trong ra, khi đang muốn hỏi nhãn hiệu của bộ quần áo này thì nhìn thấy trên chỗ cổ áo có một hoa văn chìm, ngạc nhiên hô lên: “Bộ lễ phục này lấy từ chỗ nào vậy?”
“Làm sao vậy? Vẫn không được sao?” Kỳ Minh đứng dậy sờ sờ bộ vest, vải là loại vải cao cấp, hình dáng cũng rất đẹp, không kém chút nào so với vest cao cấp cả, hơn nữa còn là Tống Nhất lấy ra, vậy