Edit: Điềm Điềm
**********************
” Chúc mừng sinh nhật.
” Cố Triều Từ dựa vào cửa xe nhìn Dung Ngọc sững sờ tại chỗ.
Trong mắt mèo xinh đẹp của thiếu niên tất cả đều là khiếp sợ, máy móc đi tới: ” Đây không phải là quà tặng anh hai tôi chuẩn bị cho tôi chứ?”
Câu quà tặng được chuẩn bị theo sở thích của em, vẫn còn vang vọng bên tai.
Báo hồng là thứ nguyên chủ thích, cậu đối với cái này không có gì thích hay ghét, nhưng cậu nằm mơ cũng không nghĩ tới, Dung Tuyền có thể đem báo hồng cùng xe kết hợp lại một chỗ, hơn nữa loại này cậu cũng biết nhất định là đặc biệt đặt hàng, chỉ sợ cũng không dễ dàng lấy ra.
” Đúng, kinh hỉ sao?”
Kinh hãi thì có.
Dung Ngọc ngước mắt nhìn Cố Triều Từ, tựa hồ khi xác định anh nói những lời này, rốt cuộc có để ý hay không.
” Khiếp sợ thì có.
”
Dung Ngọc nói xong thở dài, vẻ mặt rối rắm, quà tặng này hiển nhiên Dung Tuyền đã tốn tâm tư, đánh chết cậu cũng không có khả năng nói không thích, nhưng muốn cậu lái ra ngoài, nói thật cậu thật sự đúng là không có trái tim mạnh mẽ như Cố Triều Từ.
Cậu thật sự tò mò Cố Triều Từ rốt cuộc là làm thế nào có vẻ mặt bình tĩnh đem nó ra.
Mặc dù là buổi tối, nhưng buổi tối cũng có đèn ah!
Trên thực tế Cố Triều Từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe Dung Tuyền chuẩn bị cho Dung Ngọc, cũng bị khiếp sợ.
Cho dù anh có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng nghĩ tới, Dung Ngọc cư nhiên thích thứ phấn nộn như vậy, còn đem nó dán lên xe.
Hai người một hỏi một đáp, điện thoại di động Dung Ngọc vang lên, là Dung Tuyền gọi tới: ” A Ngọc thấy quà tặng chưa, thế nào, thích không?”
Trong thanh âm Dung Tuyền mang theo chờ mong, Dung Ngọc chột dạ nhìn Cố Triều Từ, quay đầu nói: ” Cám ơn anh hai, thích lắm.
”
” Vậy là tốt rồi, chờ xíu anh cả cùng em nói chuyện.
”
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Dung Ngọc trong lòng run rẩy, Dung Phi làm anh cả trong bốn đứa con trai của Dung gia, tính tình nghiêm túc nhất, bình thường nguyên chủ phạm sai lầm sợ nhất cũng là Dung Phi.
Cậu xuyên lâu như vậy, còn chưa gặp Dung Phi, đột nhiên nghe thấy anh có chuyện muốn nói với mình, tim đập tăng tốc.
” A Ngọc.
”
” Anh cả.
”
” Ừm, thằng hai nói gần đây em quay phim rất bận rộn, chú ý thân thể.
”
” Dạ anh cả, anh cũng vậy.
”
” Ừm, anh chuyển tiền cho em, thích cái gì thì mua cái đó, không đủ nói với anh, nghỉ ngơi sớm đi.
”
” Được ạ.
”
Buông điện thoại xuống Dung Ngọc liền nhận được hai tin nhắn chuyển khoản——
Dung Phi: 5.
000.
000 (chưa nhận)
Dung Minh: 3.
000.
000 (chưa nhận)
Dung Ngọc không nghĩ tới một cái sinh nhật của cậu, cái gì cũng không làm, liền kiếm được tám trăm vạn, anh cả Dung gia có tiền như vậy còn chưa tính, thì ra anh ba cậu tiền cũng không kém.
Nhưng mà cho rằng đây đã là chấm dứt, cậu lại nghe được hai tiếng ting ting ——
Dung Hào Kiệt: 10.
000.
000 (chưa nhận)
Liễu Trần Yên: 10.
000.
000 (chưa nhận)
Người Dung gia tổ chức sinh nhật cũng trực tiếp như vậy sao, cái gì cũng không nói liền phát tiền?
Chỉ trong vài phút, cậu đã trở thành triệu phú.
Sau khi yên lặng nhận lì xì chuyển khoản, tâm can Dung Ngọc đều run lên, mở ra nhóm cả nhà Dung thị…
Dung Ngọc: Cảm ơn ba, cám ơn mẹ, cám ơn anh cả, cám ơn anh hai, cám ơn anh ba, moa moa moa moa, ” Hướng mọi người phóng ra trái tim nhỏ biubiu~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.
jpg~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cố Triều Từ đứng ở một bên, đem hưng phấn nơi đáy mắt thiếu niên thu vào trong mắt.
Rốt cục nhớ tới bên cạnh còn đứng một người, Dung Ngọc vội vàng đem điện thoại di động bỏ vào trong túi, ngượng ngùng nói: ” Chúng ta đi thôi, về nhà.
”
Nói xong ý bảo Cố Triều Từ tránh ra, kết quả Cố Triều Từ bỗng nhiên nói: ” Sinh nhật, cậu có muốn cái gì không?”
Dung Ngọc không nghĩ tới Cố Triều Từ lại đột nhiên nói như vậy, trợn to hai mắt nhìn anh: ” Anh muốn tặng tôi quà sinh nhật sao, kỳ thật không cần như vậy, đã rất phiền toái cho anh rồi.
”
Lại nhận quà sinh nhật gì đó, thì thật quá đáng.
Huống chi cậu hiện tại có tiền, thật có nhiều tiền, ha ha ha.
” Không muốn, vậy quên đi.
”
Cố Triều Từ nói xong chống đỡ thân thể, có ý tứ tính toán như vậy, Dung Ngọc bỗng nhiên cảm thấy mình giống như không cần mặt mũi, vì thế vội vàng nói: ” Thật sự cái gì cũng được sao?”
Cố Triều Từ nghiêng đầu nhìn cậu, không mở miệng, tựa như đang chờ cậu đưa ra yêu cầu.
” Vậy chờ bộ phim này của tôi kết thúc, có thời gian có thể mời anh ăn cơm không?”
Chỉ là mời Cố Triều Từ ăn cơm, cũng không đủ để báo đáp khoảng thời gian chăm sóc này, nhưng dù sao cũng được hơn cái gì cũng không làm.
Nhưng mà nghe vào tai Cố Triều Từ, lại hoàn toàn không phải loại ý tứ này.
Ý vị thâm trường nhìn Dung Ngọc, trong lòng thầm nghĩ một tiếng