Edit: Điềm Điềm
**********************
Kết quả cuối cùng, giấy phép lái xe của Dung Ngọc bị trừ 6 điểm, và phạt tiền 1000 nhân dân tệ, chiếc xe bị kéo đi.
Cố Triều Từ gọi điện thoại cho Nguyên Tắc lái xe đến đón, Dung Ngọc giữ chặt tay áo người đàn ông: ” Đừng gọi Nguyên trợ lý, tôi gọi xe, chúng ta ngồi xe trở về đi.
”
Trễ như vậy, Nguyên Tắc chắc là đã nghỉ ngơi, vì loại chuyện này mà gọi người đến, có chút không có tốt, hơn nữa cậu cảm thấy thật mất mặt!
Hơn nửa đêm cậu và Cố Triều Từ đứng trên đường lớn, bỗng nhiên có chút cảm giác không nơi nương tựa, đồng mệnh tương liên*, chỉ là vừa nghĩ đến thủ phạm là Cố Triều Từ, cậu lại cảm thấy không thể đơn giản buông tha cho người bên cạnh như vậy: ” Khụ, lúc anh đến cũng không có ai ngăn cản anh sao?”
*Cùng số mệnh thì thương xót nhau.
Cố Triều Từ kỳ thật nhìn thấy cảnh sát tới, cũng không nhớ tới việc xe cải tiến không thể chạy trên đường, dù sao số lần anh lái xe rất ít, anh cũng không cải tiến qua, cho nên lúc lái xe ra chính là nhìn biểu tình của Dung Ngọc khi nhận được món quà này.
” Không có.
”
Nghe được hai chữ này, Dung Ngọc miệng bĩu môi: ” Dựa vào cái gì chứ.
”
Cố Triều Từ bị bộ dạng này của cậu đáng yêu đến mức khóe môi cong lên: ” Đại khái do số mệnh đi!”
Dung Ngọc che ngực, vẻ mặt chịu không nổi: ” Anh nói như vậy đau tim tôi nè!”
Bất quá lời này cậu tin, bằng không dựa vào cái gì Cố Triều Từ chính là người giàu nhất đây!
Cố Triều Từ ý vị thâm trường nhìn cậu: ” Hôn một cái có được không?”
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Dung Ngọc hai má nóng lên vội vàng buông tay xuống: ” Không, không cần, cái này không cần, ha ha!”
Cố Triều Từ là cố ý đi!
Cũng may xe gọi rất nhanh đã đến, sau khi hai người lên xe, tài xế liếc mắt nhìn hai người một cái: ” Sao lại trễ như vậy?”
Cố Triều Từ ngồi ở phía sau mặt không chút thay đổi, hiển nhiên là không có ý định đáp lời này, Dung Ngọc ngồi ở ghế phụ mở miệng nói: ” Xảy ra chút chuyện…”
” Có phải bị từ chối không?” Không đợi Dung Ngọc nói xong, tài xế kêu một tiếng, kích động nói, ” Tôi nói cậu nghe, biết tôi vì sao trễ như vậy còn mở app chờ việc không, tôi rất hiểu nha, cậu nhóc cũng không dễ dàng, những người làm thuê như chúng ta là khó khăn nhất, trên có già dưới có trẻ, giá cả lại cao như vậy, hết lần này tới lần khác cái gì cũng nhiều, chính là tiền lương không nhiều, cậu nói…”
Dung Ngọc không muốn nói, cậu cảm thấy anh trai tài xế có hay không có người “phụ họa” như cậu đều có thể phát huy như thường.
Thật vất vả mới trả tiền xuống xe, anh trai tài xế xuyên qua cửa sổ xe nhìn biệt thự bên ngoài: ” Anh chàng này các cậu ở đây sao, bên này giá nhà nghe nói đặc biệt cao, là thật sao?”
” Khụ, tôi cũng không rõ lắm, tôi ở nhờ.
”
” Như vậy a!” Nghe giọng điệu còn có chút đáng tiếc.
Dung Ngọc từ trên xe đi xuống, rất có cảm giác vui mừng vừa trải qua một lần sống chết.
Cậu hiện tại nghiêm trọng hoài nghi anh trai tài xế trễ như vậy còn làm việc, nguyên nhân căn bản chính là cái miệng này có thể không nhàn rỗi được.
Trở lại phòng, Dung Ngọc bật đèn lên, liền chú ý tới trên bàn đặt một cái hộp màu xanh đậm, đi qua mở ra bên trong là một chiếc đồng hồ cơ cho nam màu bạc kiểu dáng đơn giản.
Nghĩ đến gì đó, cậu xoay người đi ra khỏi phòng, vừa vặn Cố Triều Từ từ dưới lầu đi lên: ” Chú, đây là đây là chú tặng cho tôi sao?”
” Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, đồng hồ đeo tay tương đối thích hợp.
”
Cố Triều Từ dừng mắt đảo qua cái hộp trong tay cậu, thanh âm mở miệng lộ ra một chút ôn nhu.
Dung Ngọc hai má nóng lên có chút ngượng ngùng: ” Tâm ý tôi nhận, nhưng cái này tôi không thể lấy được, đã thêm phiền toái cho anh, lại lấy cái này có chút hơi quá.
”
Cố Triều Từ lấy đồ vật ra, cho dù có bình thường đến đâu, khẳng định cũng chiếm lợi, hiện tại cậu dùng người như bảo bối sạc pin, sinh nhật còn để người ta tặng quà, cho dù da mặt cậu dày, cũng có chút chịu không nổi.
Cố Triều Từ lại không nhận, mà ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Dung Ngọc: ” Cảm thấy băn khoăn, lần sau nói dễ nghe một chút nữa.
”
Dứt lời Cố Triều Từ tha cho cậu trực tiếp trở về phòng.
Dung Ngọc nắm lấy cái hộp trong tay, quay đầu nhìn cánh cửa đóng lại phía sau cậu, cả người thoạt nhìn có chút hoảng hốt, Cố Triều Từ là chuẩn bị để cho cậu thả rắm cầu vồng dùng thêm chút sức sao?
……
Buổi sáng Dung Ngọc vốn định liên lạc với Hoa Tự Cẩm, bảo hắn lấy chiếc xe cảnh sát giao thông kéo đi mang về.
Điện thoại còn chưa thông, đã nghe Cố Triều Từ nói: ” Tôi bảo Nguyên Tắc buổi chiều lấy xe về, cậu không cần quan tâm.
”
Dung Ngọc vội vàng cúp điện thoại của Hoa Tự Cẩm: ” Muốn cho ngôi sao vào trong mắt anh, như vậy trong mắt anh sẽ không còn đêm tối, muốn cho trăng vào trong mộng của anh, như vậy mộng của anh sẽ luôn ngọt ngào, muốn cho mặt trời vào trong lòng anh, như vậy trái tim anh sẽ luôn ấm áp… Trước khi gặp được anh, tôi thích mùa xuân, bởi vì đó là ngày cây xanh vươn mình, vạn hoa nở rộ, cho đến khi gặp được anh, tôi mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trăm hoa đua nở, đây đại khái chính là mị lực của anh…”
Dứt lời, Dung Ngọc hướng Cố Triều Từ chớp chớp mắt.
Cố Triều Từ không