Edit: Điềm Điềm
**********************
Dung Ngọc tìm được Maybach của Cố Triều Từ đậu ở bên ngoài, sau khi lên xe không nhìn thấy tài xế, Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn, hôm nay anh tự mình lái xe tới: ” Hôm nay là thuận đường tới sao?”
” Tại sao lại hỏi như vậy?” Cố Triều Từ lái xe ra khỏi căn cứ điện ảnh, sau khi lái xe lên đường, ánh đèn hai bên đường chiếu sáng bên trong xe.
” Chính là cảm thấy nếu như không thuận đường, tôi bảo người đại diện đưa tôi trở về cũng được, luôn gây phiền toái cho anh, trong lòng tôi cũng băn khoăn.
” Dù sao phiền toái hiện tại cậu cũng không biết còn phải bao lâu nữa mới có thể chấm dứt, sau khi kết thúc lại nên làm thế nào đem phần nhân tình lớn này trả lại.
Cố Triều Từ lại không mở miệng nhận những lời này của cậu, mà đem đề tài xoay chuyển: ” Buổi sáng đi bệnh viện?”
” Đúng, đọc được tin tức chưa, bọn họ nói anh hai tôi là bạn trai của tôi.
” Lời này nghe vào tai Cố Triều Từ như là giải thích, ở nơi Dung Ngọc không nhìn thấy khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng, ” Ừm, kiểm tra thế nào?”
” Vẫn như vậy, hết thảy bình thường, hoàn toàn nhìn không ra là bệnh gì.
”
Nhắc tới, Dung Ngọc cả người thoạt nhìn đều buồn bực, chọc Cố Triều Từ trong lòng mềm nhũn: ” Sẽ tốt.
”
” Chính là cảm thấy nếu là vấn đề một mình tôi thì thôi, nhưng còn liên lụy đến anh, liền rất khó chịu.
” Mím môi, nếu đã nói đến đây Dung Ngọc đơn giản liền đem lời trong lòng nói ra, ” Nếu loại chuyện này tạo thành phiền phức cho anh, anh nhất định phải nói ra cho tôi biết, bởi vì loại tình huống này của tôi không biết lại đem đến cho anh bao nhiêu phiền toái nữa.
”
Thiếu niên bên cạnh nói ra miệng giống như một sợi lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua ngực anh, cổ họng bất giác lăn xuống: ” Tạm thời còn chưa có quấy nhiễu, cậu không cần suy nghĩ nhiều.
”
Dung Ngọc gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía đèn đường ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau, nhẹ giọng cảm thán: ” Tôi suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, tôi hiện tại thật sự không thể rời khỏi anh.
”
Ánh mắt Cố Triều Từ trầm xuống, giống như là trời sao mênh mông, sâu thẳm tĩnh mịch.
……
Bạch Nguyệt Bán từ rất nhiều người thử vai chọn trúng Mộc Tinh, xuất thân từ học viện điện ảnh, vừa mới tốt nghiệp, kỹ năng diễn xuất tuy rằng còn có chút vụng về, nhưng loại diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp này chỉ cần tăng thêm một chút kinh nghiệm là có thể lập tức thể hiện ra giá trị, hiện tại bộ phim này bọn họ cần nhất nhất chính là thời gian, lại không muốn tốn một số tiền lớn mời một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tốt đến đóng vai một vai phụ nhỏ, nhưng cũng không có thời gian bồi dưỡng người mới.
Trước khi Mộc Tinh đến đã được người đại diện của y dặn dò vài lần, bảo y thành thật đem bộ phim này quay xong, không cần thông qua bộ phim này bùng nổ, nhưng có thể uống chút canh cũng tốt.
Tuy rằng cả đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma” hiện giờ có chút danh tiếng cũng chỉ là Thẩm Bằng Lan, nhưng bộ phim này đã được ba Cố tự mình đầu tư like, tất nhiên có giá trị khác nhau, chỉ riêng điểm này, có thể quay được khẳng định không có hại.
Mộc Tinh đối với chuyện này cũng không có gánh nặng tâm lý gì, y là sinh viên tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp bộ phim đầu tiên có thể nhận được tiêu chuẩn như vậy, nói thật y cũng không nghĩ tới.
Vì vậy, tâm trí rất bình tĩnh.
Sau khi được Bạch Nguyệt Bán đưa đến đoàn làm phim, lễ phép chào hỏi người xung quanh, liền được gọi tới trang điểm.
Công ty ký hợp đồng của y còn chưa kịp trang bị cho y một chuyên gia trang điểm, cả đoàn làm phim ngoại trừ cung cấp chuyên gia trang điểm cho diễn viên quần chúng ra, những người khác đều có chuyên gia trang điểm của mình, cũng không tiện để y đi cùng nhóm diễn viên dùng chung, Bạch Nguyệt Bán đưa người tới đây mới ý thức được vấn đề này, vừa vặn Dung Ngọc từ trong phòng hóa trang đi ra.
” Dung Ngọc, giúp một việc, mượn chuyên gia trang điểm của cậu dùng một chút, chờ đoàn làm phim bên này an bài tốt chuyên gia trang điểm tới đây, sẽ không cần nữa.
”
Dung Ngọc còn tưởng rằng là chuyện gì, vừa nghe chuyện này cười nói: ” Không có việc gì, tôi dẫn cậy ấy đi qua.
”
Thấy cậu đơn giản như vậy liền đáp ứng, Bạch Nguyệt Bán thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo Dung Ngọc cùng Mộc Tinh rời đi, nghĩ đến thằng nhóc bây giờ càng ngày càng thuận mắt.
Mộc Tinh đi theo bên cạnh Dung Ngọc, trong lòng thoáng có chút khẩn trương, mấy ngày nay tin tức về đoàn làm phim ” Nhất kiếm thành ma” không ít lần được đưa lên, Dung Ngọc dáng dài xinh đẹp, đã sớm thông qua các loại kênh khác nhau chứng thực, hiện giờ nhìn thấy chân nhân, cùng cảm giác cách màn hình lại không giống nhau, đối phương trang điểm hơi lạnh, làm cho người ta cảm giác giống như gió xuân, làm cho y nhịn không được sinh hảo cảm: ” Xin chào, tôi là Mộc Tinh.
”
” Xin chào, Dung Ngọc.
”
” Tôi biết cậu, lúc trước đoàn làm phim gửi hậu trường tôi có xem, cậu diễn rất tốt.
”
Hoàn toàn không giống như người ngoài nói, không hề có kỹ năng diễn xuất, theo y thấy, nhân vật Dung Ngọc thủ vai, thật sự có thể coi là đem nhân vật Thẩm Giác này diễn sống động.
Nghe y nói như vậy Dung Ngọc cong mắt: ” Cám ơn, đến rồi.
”
Sau khi đi